Từng làn gió thổi vụt qua mái tóc xoăn dài ấy.
Nàng ta vốn đã ít cười, chỉ không đề phòng, cởi mở khi ở cạnh tên đó. Bây giờ lại không cười luôn rồi...
Hắc Khuyển chỉ muốn bay trở lại tẩu cho tên Mặc Ảnh kia một trận dù biết hắn không sai.
" Ta cứ nghĩ ngươi sẽ dùng thần khí mà bay đến tẩu cô gái đó. Dù gì nàng ta cũng cướp đi sư phụ từ tay ngươi..."
Ngươi từ khắc nào lại nhân từ đến thế chứ?
Hắc Khuyển có chút tò mò a...
Đôi mắt màu đỏ thẫm ấy tối sầm lại, lạnh nhạt đáp:" Gϊếŧ mà giải quyết được vấn đề thì ta đã ra tay rồi!"
Lúc sư phụ ôm nàng ta, ánh mắt hắn âu yếm, dịu dàng đến lạ. Hắn nhìn nàng ta mà như nhìn ngọc báu. Nó chứng tỏ sư phụ yêu nàng ta rất nhiều...
Nếu nàng ta chết đi, sư phụ chắc chắn sẽ rất đau khổ!
" Với cả, bây giờ để hắn ở cạnh ta, chỉ còn có lòng thương hại. Đó không phải là thứ ta cần!"- Ánh mắt nàng kiên định, thoáng nét đau thương...
Thứ ta cần là mái ấm thật sự...
Ta không cần thứ tình cảm giả dối ấy!
Thương hại ta để rồi làm gì? Ta không tội nghiệp đến như vậy!
Hắc Khuyển nhanh chóng đáp xuống một bãi đất gần đó:" Ta biết những lời ngươi nói lúc nãy chỉ vì không muốn Mặc Ảnh khó xử đúng chứ?"
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đáp đất.
" Hắn vừa muốn bảo vệ ngươi nhưng cũng không muốn bỏ rơi nàng ta. Nhìn sắc mặt của hắn thì đã lâu lắm rồi họ mới được gặp lại, hắn chắc hẳn muốn ở cạnh nàng ta. Nếu để nàng ta đi theo chúng ta, sau này nhất định sẽ gặp nguy hiểm."
Dạ Nguyệt nhếch