Khó nhọc lắm mới làm muội vui vẻ như vậy...
Bây giờ chỉ vì tên huynh đệ ngốc nghếch của ta, mọi chuyện lại chẳng ra đâu...
Huyền Chi Tử không kìm được lòng mà ôm chầm lấy Dạ Nguyệt vào lòng:
" Ta xin lỗi muội, lại để muội gặp nhiều chuyện như vậy. Nếu biết chuyện đó xảy ra, lúc về Tần Chi Viên, ta đã để muội đi cùng..."
Dạ Nguyệt khẽ đẩy hắn ra, thở dài:" Đây không phải là lỗi của huynh"
" Mỗi người đều có một cơ duyên riêng. Ta gặp huynh là duyên, rời xa thì duyên cạn. Chẳng ai thay đổi được nó cả..."
Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên...
Mỗi ngày trôi qua, ánh mắt của nàng ta lại càng thêm mạnh mẽ, dần trưởng thành hơn. Nàng ta bây giờ thay vì hận thù, lại hết mực bao dung như vậy...
" Muội là người tốt nhất mà ta biết..."
Ha...
Ta không phải là kẻ tốt như huynh nghĩ...
Vương Dạ Nguyệt cùng Huyền Chi Tử ngồi xuống ghế đá. Nàng lấy ra một bình rượu Hoa Điêu Tửu, rót ra li để cả hai cùng uống
" Ta mời huynh."- Nói xong nàng một hơi uống cạn
" Ây, muội ta tủ lượng tốt quá nha"- Huyền Chi Tử cũng uống cạn.
Gió liu riu thổi khiến lòng người mát rượi. Trong cảnh tượng lúc này, ánh trăng chiếu xuống cả người nàng, làm nàng đẹp tựa như tranh. Một nét đẹp nhẹ nhàng, mê hoặc