Mặc Ảnh dù có dùng năng lực thấu thị cũng không nhìn ra được suy nghĩ của người này.
Hừ
Sự chênh lệch về cấp độ như vậy mà cũng muốn nhìn thấu ngươi?
Phượng hoàng bóng tối khẽ nhếch mép cười.
" Ngươi chết rồi sẽ có kẻ buồn lắm!"- Hắn buông lời đầy bá đạo, lạnh lùng, ánh mắt hắn như siết lấy con mồi, muốn thao túng mọi thứ.
Không lẽ hắn...
Đang nói đến Nguyệt Nhi?
Mặc Ảnh cận thận lùi về sau một bước:" Nếu đại nhân muốn lấy mạng ta thì cứ việc, chỉ xin đừng làm hại Băng Tâm cô nương. Nàng ấy không làm gì sai cả..."
Nụ cười của Bạch Cố Vương lại càng đậm.
Nếu nàng ấy không xem ngươi như phụ thân, ta đã khử ngươi rồi!
" Nếu ngươi cũng bảo vệ cho đồ đệ mình giống người ngươi yêu thì tốt biết mấy."
Câu nói của hắn sắt như dao găm, một phát xuyên thủng tâm can của Mặc Ảnh.
Đây không phải gϊếŧ người bằng tâm trí sao...
Hắn chẳng nói gì thêm mà biến mất.
Không để lại bất kì dấu vết gì.
Hắn đến đây chỉ đơn thuần muốn "chào hỏi" một chút. Muốn xem tâm ý của tên Mặc Ảnh thế nào. Hóa ra bây giờ, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến cô nương kia. Còn đồ đệ mình nằm lạnh cóng nơi nào chẳng mấy để tâm...
" Ngươi rời khỏi hắn là lựa chọn đúng đấy, Dạ Nguyệt!"
...
Sáng hôm sau
Khi mặt trời chuẩn bị ló dạng, nàng ta đã cùng Hắc Khuyển bay đến Nghiên Dương Quốc.
Vương Dạ Nguyệt lấy ra một miếng ngọc bội, tay nàng nắm chặt...
Ta nhất định sẽ tra cho rõ cái chết của hoàng hậu trước, Lam Diệp Băng và bí ẩn xung quanh