Vương Dạ Nguyệt nghe vậy nét mặt liền khựng lại.
Làm sao lão biết được?
" Lúc nãy lúc cô nương chiến đấu, ta có thấy được Liễu Diệp Đao được giẫu dưới ống tay áo của cô. Thứ vũ khí này không phổ biến lắm ở Nghiên Dương Quốc. Với cả, một người luôn cẩn trọng mang vũ khí theo bên mình dù là ma thuật sư, tức cô nương luôn phải đối mặt với nguy hiểm..."
Bô lão nói xong liền xoay người bước đi, để lại đôi mắt khâm phục dán trên mặt Dạ Nguyệt.
Hôm nay ngươi cũng được mở rộng tầm mắt rồi tiểu nha đầu...
Tuấn Tú thấy bô lão thì thầm to nhỏ với nàng. Bản thân cũng tò mò muốn biết, nhưng nếu sư phụ muốn thì nàng đã nói rồi...
" Nguyệt Thiền cô nương thật lợi hại..."- Tuấn Tú bước đến, nụ cười không dấu nổi sùng bái.
Ha...
Kẻ lợi hại thật sự không phải là ta...
Mà là vị bô lão lúc nãy.
Ngài ấy chỉ với vài câu nói đã khiến ta đem lòng kính trọng...
" Chúng ta đi thôi, ta muốn trở về nghỉ ngơi..."
...
Đêm hôm đó
Vương Dạ Nguyệt đang ngâm mình trong bồn. Cũng lâu lắm rồi nàng ta không được thư thã như vậy...
Nàng ta nhắm mắt lại, thả hồn theo màn khói mờ ảo.
Cảnh này lại có chút quen thuộc...
Còn nhớ lúc trước nàng ta bước nhầm phòng, vô tình nhìn thấy Bạch Cố Vương cũng đang ngâm mình. Tuy chỉ thấy nửa phần trên a...
Tên vương bát đản đó....
Ta cũng chẳng biết hắn đang toan tính điều gì.
Nàng liền thay đồ, dùng khăn lau khô tóc, rồi ngồi tựa ghế nhâm nhi trà. Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn qua chiếc áo khoác của Bạch Cố Vương được vắt trên ghế mà nhíu mày.
" Chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn..."
...
Sáng hôm sau
Tuấn Tú thái tử có vài chuyện cần giải quyết ngoài thành nên rời đi từ sớm. Trước khi đi, hắn để mảnh giấy nhỏ trước cửa phòng
" Ta có chuyện cần phải ra ngoài, Nguyệt Thiền cô nương cứ tự do như ở nhà nhé!"
Vương Dạ Nguyệt cầm nó trên tay mà có chút ấm lòng.
Ta bây giờ cũng chẳng có nơi để về a...
"
Một nha hoàn bỗng xuất hiện, trên tay có bưng một chén súp yến.
" Nguyệt Thiền cô nương, thứ này là của Tuấn Tú thái tử dặn làm riêng cho