Tên đó ngồi kể lại...
Lúc đó hắn chỉ đang đi dạo quanh phố thì một đám nhóc thấy hắn ăn mặc kì lạ, chửi hắn là đồ thần kinh mà tỏ vẻ, cầm cà chua ném vào người hắn. Hắn theo bản năng mà tránh né. Một đứa trong số chúng chạy lại muốn đánh hắn, hắn thuận tay tóm lấy cổ, dùng Kiệt Sinh Đòn rút cạn sự sống của đứa trẻ đó, khiến nó lăng đùng ra chết. Người dân xung quanh cho rằng hắn là quái vật đến hãm hại dân làng, bèn xoay quanh chửi rữa, tấn công hắn. Lúc sau thì Dạ Nguyệt xuất hiện đưa hắn đi...
" Lúc nãy hắn nhắc đến Kiệt Sinh Đòn?"- Hắc Khuyển căng thẳng
" Có chuyện gì sao...?"- Dạ Nguyệt cẩn trọng hỏi.
Kẻ này có một vết thương trên cổ và đeo khuyên bên tai trái. Hắn sở hữu đôi mắt màu tím sẫm, như muốn nuốt chửng toàn bộ ánh sáng vào trong, tâm tối, âm u đến đáng sợ.
Không hiểu sao nhìn hắn...
Ta lại thấy đáng thương hơn là đáng sợ...
Lúc nãy khi đám dân chữi rửa hắn, hắn lại ôm đầu đau đớn. Chắc hẳn quá khứ của hắn cũng từng xảy ra chuyện như vậy.
" Kiệt Sinh Đòn là chiêu thức đặc trưng của Phi Điểu Tam Hội. Hầu như thành viên cấp cao nào cũng sử dụng được."
Dạ Nguyệt quay phắt sang nhìn hắn có chút kinh động
Nếu nói vậy....
Nàng vừa cứu kẻ thù của mình?
Tên đó cứ lẩn quẩn nhớ mãi về câu chửi rữa lúc nãy. Quá khứ của hắn cũng từng bị xem như quái vật, bị đuổi đi không nơi nương tựa.
Nhìn thấy nàng ta...như nhìn thấy ánh sáng trong tâm tối vậy.
Vương Dạ Nguyệt nhìn hắn đầy cảm thông. Nàng nhớ lại hình ảnh lúc trước mình cùng gia đình bị đám dân làng vây bắt. Ánh mắt cũng tuyệt vọng mà đau thương, chỉ mong chờ một ai đó đưa tay cứu lấy...
Trong thời khắc đó, sư phụ của nàng đã xuất hiện.
Nhưng bây giờ hắn cũng đi xa rồi...
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng quỳ xuống