Mặc Ảnh ra hiệu cho Vương Dạ Nguyệt đến ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn ngắm cảnh đêm. Nàng chỉ biết tuân theo, bước đến mà ngồi xuống, im lặng như chú mèo con
Nếu ta không bị phát hiện, ta đã không phải như vậy!
Vương Dạ Nguyệt có chút ấm ức, vừa chửi rửa bạch y phục thiếu niên. Nàng đảo mắt sang nhìn sư phụ, như một lời xin lỗi mà mắt nàng long lanh như một đứa trẻ. Quả thực, nàng chỉ thể hiện tính trẻ con của mình trước mặt sư phụ. Vì nàng coi hắn như cha mình, như một người quan trọng, không ai có thể thay thế được.
Khả năng đọc vị của Mặc Ảnh chỉ có tác dụng khi hắn muốn nhìn thấu kẻ đó, năng lực này cần sự tập trung cao độ, nhìn qua tâm tư của đối phương. Nhưng chưa cần dùng đến nó, chỉ cần nhìn qua đôi mắt có phần "đáng thương" của Dạ Nguyệt, hắn đã hiểu tất cả. Hắn lên tiếng, phá tang bầu không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạc này
"Nguyệt Nhi, ta không trách ngươi đâu, chỉ là ấn chú này, đến lúc thích hợp, ta sẽ cho ngươi xem"
Vương Dạ Nguyệt có chút ngạc nhiên, có vẻ bí ẩn a!
" Đồ nhi chỉ muốn xem ấn chú, không có tâm ý gì khác"
Mặc Ảnh bị sự thẳng thắn quá mức của nàng làm cho bật cười. Ai lại nói thế bao giờ cơ chứ?
Chật, chật không lẽ sức hấp dẫn của hắn bị đánh mất rồi sao?
Dù gì năm nay hắn cũng chỉ mới hai mươi ba, hơn nàng ta mười tuổi. Đứa trẻ này thật khiến người khác vừa tiếp xúc đã cảm thấy thú vị. Vương Dạ Nguyệt nhìn sắc mặt ôn hòa, nho nhã ấy mà cảm thấy vui theo. Nhưng nàng lại chợt nhớ đến kẻ lả mặt lúc nảy. Lúc đó sư phụ cũng có ở gần đó, chắc cũng cảm nhận ít nhiều được năng lực của người đó
"Sư phụ, tên lạ mặt lúc nãy, hắn ta cũng là dị nhân ư?"
"
Lúc Mặc Ảnh còn ở hồ tắm, hắn cũng hỏi lai lịch của người đó. Các hạ ấy chỉ mỉm cười, trông như nửa cười nửa không mà