Mặc Ảnh nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu. Dù sao cũng chỉ có thái hậu và hai giai nhân ở đây. Những kẻ khác đều lui ra ngoài. Hắn cũng không thích những kẻ nhìn vào hắn mà bàn tán.
Xoạc
Một chiếc lá bị mũi tên lạ đâm trúng, bay đến chỗ Lí Diệu thái hậu.
Có thích khách?
Nhanh như chớp, Vương Dạ Nguyệt biến mất, để lại cái bóng đen, khinh công đến phía mũi tên mà bắt lấy. Mũi tên tẩm độc bị bẽ gãy làm đôi. Mọi chuyện diễn ra chưa đến hai giây, cả nha hoàng và thái hậu đều không kịp phản ứng. Đơ người một lúc, hai nha hoàng liền kêu lớn :"Có thích khách! Chúng muốn ám sát thái hậu!"
Nội công thâm hậu, hành động chớp nhoáng, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Thái hậu nhìn dáng vẻ lãnh khốc, tôn thượng của Vương Dạ Nguyệt, bây giờ nàng đã hiểu phần nào. Nàng ta cẩn thận như vậy vì xung quanh nàng luôn tràn ngập nguy hiểm. Nếu không có vị cô nương tôn kính này, thì e rằng ai gia đã mất mạng rồi.
Vương Dạ Nguyệt thấy hắn định tẩu thoát, định nhanh chân bắt hắn thì Mặc Ảnh đã cản nàng lại. Nàng có chút không hiểu, nhìn lên thì thấy hắn trong lúc cố gắng tẩu thoát, đã bị mất khống chế mà lao xuống bụi cây. Đầu hắn đau như búa đổ, cả tâm trí hắn bỗng tối đen như mực, từng cơn ác mộng cuốn lấy hắn, khiến hắn đau đớn như bị dao đâm ngay yết hầu, phải ngất liệm đi. Bọn lính liền vây quanh bắt lấy hắn, áp giải hắn đi, chờ tra khảo.
Cả ba người, Lí Diệu thái hậu và hai nha hoàn đều không theo kịp chuyện gì xảy ra. Khi thấy tên đó giẫy giụa dù chẳng ai làm gì hắn. Thái hậu nhìn qua đôi mắt của Mặc Ảnh, thấy nó sáng lên như mây trời, miệng hắn cười lạnh, bà đã đoán ra được phần nào sức mạnh của hai năng lực gia đang đứng trước mặt bà
Thật không thể tin nổi!
"Thái hậu, người không sao chứ?"- một nha hoàn đỡ thái