Đến lúc kết thúc rồi!
Nàng ta như hô phong, gọi gió. Toàn bộ đất đá cuốn thành cơn lốc xoáy dữ dội, đất cát khiến người xung quanh phải lấy tay che mắt, chúng cay như xé. Nhưng Dạ Nguyệt vẫn không nhúc nhích. Sợ Kình Phong gặp chuyện, nàng khống chế lực tay lại, cơn lốc ấy không còn lớn như trước, nhưng vẫn cuồn cuộn tiến tới, nuốt lấy Kình Phong.
"Hoàng Vương Quyền!"
Hắn ta vẫn không hề hấn gì sao?
Khi cơn lốc cát vơi đi, Kình Phong đã tự tạo một lớp đá khổng lồ, chắn cát, bảo vệ cho hắn.
"Ngài Kình Phong quả là cao thủ"- Vương Dạ Nguyệt cao hứng
"Nếu Dạ Nguyệt tiểu thư không nương tay, chắc ta đã bị cuốn đi rồi!"
Kình Phong vừa dứt lời đã rút ra thanh Bạch Xà Kiếm, tiếp tục tấn công dù người hắn đã thấm mệt. Chưa bao giờ hắn được đánh một trận đã như vậy
Độc được tẩm trên Bạch Xà Kiếm chẳng thua gì Điễu Diệp Đao của ta!
Vương Dạ Nguyệt rút ra Điễu Diệp Đao có tẩm độc của Quyền Trượng Hỗn Mang, dùng tay phóng thẳng vào mặt của Kình Phong. Hắn cười độc, dùng Bạch Xà Kiếm đỡ, hất văng Điễu Diệp Đao ra phía sau.
"Ha ha ha.."- Kình Phong khanh khách cười lớn
"Tiểu cô nương chỉ có mấy chiêu thế thôi sao?"
Xem thường ta?
Ngươi phải chết!
Điễu Diệp Đao được Vương Dạ Nguyệt điều khiển, quay ngược lại tiếp tục tấn công. Kình Phong đỡ được ra thì nó cứ quay trở lại, lao vào người hắn, như quyết lấy mạng hắn vậy. Vương Dạ Nguyệt phóng thêm tam Điễu Diệp Đao, chúng khéo léo lao đi dưới bàn tay ma thuật ủy mị của Dạ Nguyệt. Kình Phong dần đuối sức hơn, hắn không thể một lúc đấu với bốn phi đao. Xơ xẩy là độc tính của Điễu Diệp Đao sẽ tước mạng hắn. Hắn nhìn vẻ mặt, vừa điều khiển đao từ xa như đang chơi đùa của Vương Dạ Nguyệt mà có chút tức giận.
Tiểu cô nương này sao lại lợi hại như vậy.
Hắn thiết nghĩ