"Sao ngươi lại giúp ta?"
Ta với ngươi chẳng quen biết.
Bạch Cố Vương mỉm cười ma mị,đầy quỷ quyệt và cao ngạo. Hắn đứng ngược sáng nên Vương Dạ Nguyệt không tài nào nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt hắn.
"Giúp người cũng cần lí do sao?"
"..."-Vương Dạ Nguyệt không biết nên trã lời thế nào, con người này thật khó đoán
Nàng nhìn vào đôi bàn tay vẫn nắm chặt của hắn, dù đã thoa thuốc xong rồi. Dạ Nguyệt giựt tay lại, đôi mắt khẽ lung lay nhưng nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng vốn có.
Bạch Cố Vương cười thầm trong lòng, đưa gương mặt cao ngạo lại gần nàng
"Không định cảm ơn ta sao?"
"Có qua có lại!"
"Lần trước ngươi làm hỏng việc tốt của ta! Coi như là đền bù!"
Vương Dạ Nguyệt nhìn hắn có chút khó chịu. Hắn vừa bảo giúp người, thế nhưng bây giờ lại đòi người khác cảm ơn.
Đây là loại người gì vậy?
Nàng đứng dậy, tuyệt tình quay đi
"Hi vọng lần sau, chúng ta không gặp lại."
Bóng dáng ngạo thế thiên hạ ấy lại hiện hữu trước mắt hắn. Hắn chỉ cười không nói. Ít có kẻ làm hắn cười nhiều như vậy. Bạch Cố Vương luôn toát ra vẻ cao quý, lãnh ngạo. Nhìn nha đầu này vô tình mà hắn hết cách. Hắn thoáng cái liền biến mất.
"
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, Vương Dạ Nguyệt!"
...
Cùng lúc đó tại Hạ Sen Cung
Mặc Ảnh vẫn một thân, đứng ở ngoài trông ngóng đệ tử của mình về. Hai tay hắn khoang trước ngực, vẫn giữ được nét trang hòa, nho nhã mà bước chậm rãi đến cây đại thụ ở trong sân.
"Sư huynh lâu năm không gặp, sao lại trầm ngâm thế kia?"
Giọng nói quen thuộc này, thật tình đã nhiều năm rồi.
Huyền Chi Tử chậm rãi bước đến, khí thế ngang nhiên, uy hùng, đứng đầu thiên hạ. Đôi mắt hắn vừa ánh lên nét hiền từ, vừa có chút uy nghi.
Vua của