"Từ ngữ không thể miêu tả, tận mắt nhìn thấy, ngươi sẽ rõ."-Bạch Cố Vương cất Điệp Tử vào trong tay áo. Hắn khoác thêm một lớp áo khoác ngoài màu trắng, biểu lộ khí phách lãnh ngạo, cao thâm khó dò.
Cũng đã đến giờ xuất phát...
Chuyến đi này sẽ rất thú vị đây...
...
Cố Loa Thành
Cảm thấy buồn chán
Vương Dạ Nguyệt có nhã hứng ra ngoài tản dạo, nàng đi theo sau Nhi Nhi,muốn nắm rõ địa hình trong cung để hành động dễ dàng.
Nàng đã hỏi qua tên của hai kẻ khốn chủ mưu
Một tên là Trịnh Hỏa Điều, tên còn lại là Lư Văn Sâm. Bọn chúng đều là quan văn, có mối quan hệ tốt với hoàng tộc, từng góp nhiều công lớn trong cuộc chiến với nước ngoại xâm.
Dù các ngươi có công thế nào, ta không cần biết!
Gϊếŧ cha mẹ ta...
Các ngươi chỉ có một con đường chuộc lỗi...
Đó là chết!
Họ dừng bước trước một cánh cửa lớn, được canh phòng nghiêm ngặc bởi hai tên lính gác.
Nàng quan sát kĩ lưỡng
"Đây là...?"
Một tên trong số chúng nhận ra được vị cao thủ hôm qua quyết chiến sống còn trên lôi đài với Kình Phong tướng quân, liền ngưỡng mộ bước đến:" Đây là nơi lưu trữ tài liệu ghi chép về lịch sử của Phong Liên Quốc trong hàng ngàn năm qua, tài liệu về dược thuật, võ đạo, ma thuật đều được cất giấu ở đây."
Tên lính còn lại bước đến với vẻ mặt khó chịu :"Này! Ngươi không lo canh giữ, lại đứng đây làm gì? Không sợ Trịnh Hỏa Điều đại nhân khiển trách à?"
Trịnh Hỏa Điều
Tên đáng chết nhà ngươi
Ngươi càng cấm, ta càng muốn xem...
"Ngươi không nhớ sao? Đây là vị các hạ đã đánh bại Kình Phong tướng quân trong trận chiến hôm qua, ngươi xem không chớp mắt đấy còn gì?"- Tên lính kia