Nhi Nhi cùng hai tên lính đứng cạnh như vừa xem một màn kịch hay. Đôi mắt họ lại càng thêm ngưỡng mộ. Vương Dạ Nguyệt không cần dùng ma lực, cũng đủ sức thắng hai tên đô con bằng tay không.
Thật tài quá a....
"Còn không mau cút?"
Nàng liếc nhìn bọn chúng
Hai tên này thật vô dụng
Uổng công ta bỏ ra vài lượng vàng để thuê chúng xử lí con tiện nhân này.
Ai ngờ không thành mà lại còn bẻ mặt.
Tư Trúc tức tối, dìu Bùi Châu đứng dậy, vội vàng rời đi. Khi đã chạy thật xa, chúng mới hét lớn :" Vương Dạ Nguyệt! Ta sẽ không tha cho ngươi!"
Vương Dạ Nguyệt cười lạnh
Ta thì lúc nào cũng sẵn sàng!
"Dạ Nguyệt tiểu thư tài quá! Thật ngưỡng mộ!"- Nhi Nhi chạy đến, mặt đầy rạng rỡ
Bọn lính cũng phải tâm phục. Khi Vương Dạ Nguyệt rời đi, bọn họ bèn xì xầm to nhỏ với nhau
"Dạ Nguyệt các hạ đúng là cao nhân từ thiên đình gửi xuống giúp đỡ Tần Chi Viên của chúng ta đây mà!"
"Đúng! Đúng! Tư Trúc phu nhân từ nay không dám làm càng nữa rồi!"
"Hai ngươi đang xì xầm to nhỏ gì vậy?"
Trịnh Hỏa Diều và Lư Văn Sâm đi đến. Cả hai đều chú ý thấy bóng dáng Vương Dạ Nguyệt từ phía xa mà nhíu mày.
"Dạ bẩm đại nhân, lúc nãy Tư Trúc phu nhân đưa người đến làm càng, Dạ Nguyệt các hạ tay không đối đầu với bọn chúng, rất lợi hại đấy ạ!"
Lư Văn Sâm đưa tay vuốt bộ râu dài của mình, đôi mắt có chút trầm tư.
Nếu nàng ta biết chuyện này, e rằng hắn về sau khó sống
Hoàng thượng lại là người biết trọng dụng người tài, ở Phong Liên Quốc chỉ ưu tiên cho kẻ mạnh, kẻ có tài.
Trịnh Hỏa Diều thở dài mệt nhọc
Hoàng thượng cũng có chỗ quen biết với Mặc Ảnh tướng quân, mà Vương Dạ