Trương Dương ngồi gần hắn, nâng ly chúc mừng :" Chúc mừng hoàng thượng đã có được nhiều nhân tài cho Phong Liên Quốc, thần xin kính hoàng thượng một ly."
Huyền Chi Tử cạn ly cùng hắn:" Trương Dương đại nhân khách sáo quá rồi, hahaha.."
"Dạ Nguyệt các hạ, ta đã nghe qua thanh danh của các hạ trên lôi đài, liệu ta có thể đấu với các hạ một trận được không?"
Tiêu Chiến săn tay áo, hùng dũng đứng dậy nói
"Tiêu Chiến khanh, có chuyện gì sao?"
" Hạ thần xin được phép đấu với Dạ Nguyệt các hạ! Hi vọng hoàng thượng chấp thuận! "
Tiêu Chiến này là một trong những cao thủ võ thuật của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên. Hắn ta tuy cao ngạo, xem thường đối thủ nhưng lại lập được vô số thành tích hiển hách.
Quan chúng đều bàn tán to nhỏ :" Tiêu Chiến đại nhân, thân thủ không phải dạng đùa."
" Ngài ấy từng một mình cân cả đám lính của Sa La Cát đấy!"
"Thế nhưng ngài ấy không phải một ma thuật sư"
"Như vậy không phải quá chênh lệch sao?"
Năm nay là năm gì mà lắm kẻ khiêu chiến với ta thế?
Đánh nhau với hắn thì không thành vấn đề, nhưng bộ y phục mới của Yên Nhi cho ta, nhỡ làm rách thì biết làm thế nào?
Huyền Chi Tử cũng có chút khó xử. Nếu Vương Dạ Nguyệt cũng muốn đấu thì nàng ta đã lên tiếng nãy giờ rồi.
Yên Nhi ngồi cạnh, thấy Vương Dạ Nguyệt châm chú vào bộ y phục. Nàng cũng hiểu ra sự tình :" Dạ Nguyệt các hạ cứ thi đấu, ta không bận tâm đâu!"
" Hoàng Nhi..."- Lí Diệu thái hậu thấy con gái mình ủng hộ Vương Dạ Nguyệt hết mình, trong lòng cũng vui lây.
Vương Dạ Nguyệt nghe vậy liền an tâm, nàng nhìn qua sư phụ. Thấy vẻ mặt của người không vui. Chắc sư phụ đang muốn lấy mạng tên đó đây mà...
"Sư phụ...để ta!"
Nàng lạnh lùng đứng dậy, dùng tay lấy cây trâm cài tóc đang cài trên đầu cất vào túi.