Bản thân hắn cũng muốn can ngăn, nhưng xin dừng đấu trong trận chiến sẽ làm ảnh hưởng sự cao ngạo của Vương Dạ Nguyệt.
Nàng ta muốn dừng thì đã bảo rồi.
Tiêu Chiến vừa lao đến đã phóng liên tiếp đi Kim Tiền Tiêu, vị trí bay đến đều là vị trí hiểm. Nàng cẩn thận né đòn, một trong số chúng nhắm ngay yết hầu, tuy nhiên chỉ để trên má phải của nàng một vết thương nhỏ.
Chật!
Ta không có ý ném phi đao vào vị trí hiểm của hắn mà hắn lại vô tình...
Không kết thúc sớm thì sư phụ sẽ lo lắng mà lật đổ cả gia tộc Hồ Nhất Thiên kia...
Vương Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, phóng đến như cung tên, bóng dáng phía sau nàng như có sức mạnh của phượng hoàng. Tay nàng như mũi dao, tấn công vào mặt hắn. Tiêu Chiến không kịp phản công, đã nhận được một cú chớp nhoáng ngay mắt
"Triệt Quyền Đạo..."
Tiêu Chiến hắn kêu lên đau đớn, mồ hôi nặng từng hạt chảy dài trên gương mặt hốt hoảng của hắn. Hắn gượng mình đứng dậy. Dạ Nguyệt di chuyển ra phía sau hắn, đánh một phát thật mạnh ngay sau cổ làm hắn bất tỉnh, ngã lăn ra đất.
"Nhanh quá"- Yên Nhi khen hết lời
"Lợi hại thật!"- Trương Dương không rời mắt khỏi trận đấu dù chỉ một phút. Đinh ninh rằng sau hôm nay phải xử phạt thật nặng tên Tiêu Chiến kia
Trương Lục Thất hào hứng, lần đầu hắn xem được trận đấu kịch tính đến thế, hết lần này đến lần khác đều rơi vào chỗ tử.
Bộp
Mặc Ảnh vỗ vai Trương Lục Thất, gương mặt hắn hiền hòa nhưng đôi mắt lại tràn đầy sát khí, như cảnh cáo ngầm hắn rằng, nếu có lần sau, kẻ mất mạng sẽ là ngươi. Trương Lục Thất cười e dè
"Dạ Nguyệt các hạ đúng là cao thủ, bọn tiểu tốt gia tộc chúng tôi đã làm kinh động tới người, hi vọng người rộng lượng bỏ qua cho."- Trương Dương đại nhân bước đến, liền cuối đầu.
Nếu để chuyện người của hắn khiêu chiến với nữ nhi, còn bị thua thảm hại lan ra ngoài thì còn đâu là thanh danh của gia tộc Hồ Nhất Thiên
"Không sao! Trương Dương đại nhân