Ha...
Càng bí mật thì ta càng muốn khai phá!
Vương Dạ Nguyệt sờ tay lên cánh cửa, thâm dò xem lối vào ở đâu
Tìm mãi không thấy, nàng phát hiện trên cùng của cánh cửa được sơn màu tối hơn so với các viên gạch khác.
Dạ Nguyệt cười ranh ma:" Mật đạo nằm ở đây!"
Nàng chạm tay vào vị trí đó, khiến cánh cửa từ từ mở ra hai bên. Vương Dạ Nguyệt chậm rãi bước vào bên trong. Cánh cửa cũng từ từ đóng sầm lại.
Nơi này tối quá!
Vương Dạ Nguyệt lấy ra một viên thạch anh phát sáng, đó là phần thưởng lúc nàng làm nhiệm vụ giúp vài tên lính đánh thuê ở Sa La Cát.
Ánh sáng chiếu ra từ viên thạch anh soi sáng đường đi phía trước cho nàng.
Ra nơi này không được thiết kế bình thường, nơi này có một cầu thang đi xuống hầm. Dạ Nguyệt cẩn trọng đi xuống, nàng sợ rằng nơi này có cơ quan.
Vừa đặt chân xuống bật thang thứ nhất, đuốc của cả cầu thang đều sáng lên. Để lộ ra khung cảnh phía dưới là một kho tàng sách khổng lồ!
Nàng ta đương nhiên không đủ kiên nhẫn để đi hết cái cầu thang dài ngoằn này.
Vương Dạ Nguyệt nhảy từ trên cao xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, không để lại tiếng động.
Thiết kế đồ sộ, uy nguy thật!
Xung quanh nàng là nhiều kệ sách được xếp thằng hàng, ngay lối. Nó cứ như là kho lưu trữ thông tin của toàn bộ Phong Liên Quốc đều nằm ở đây.
Nếu để hoàng thượng phát hiện thì...
Nàng có chút lạnh người...
Nơi này có ghi chép đầy đủ của nhiều trận đánh lớn năm xưa, chắc thông tin của vị "thần" kia cũng vậy.
"A, đây rồi!"- Vương Dạ Nguyệt nhón người, lấy một quyển sách ở phía trên. Nó hoàn toàn bám bụi!
Hm...họ gộp chung thông tin của vị "thần" kia với thông tin của ma thuật sư luôn sao?
Cuốn sách dày cộm, trang sách đã ố vàng, nét chữ nhiều chỗ cũng bị nhòa đi.
Đem cuốn sách này ra ngoài rồi từ từ nghiên cứu cũng chưa muộn...
Trước hết phải tìm lối ra trước đã!
Dạ Nguyệt thu cuốn sách vào chiều không gian của riêng mình...
Nơi này rộng lớn, chắc hẳn cũng phải có một lối ra khác nằm ở đây. Bây giờ mặt trời cũng lên cao rồi, bọn lính gác chắc đã trở về vị trí.