Huyền Chi Tử đứng cạnh mà phải nán lại nụ cười. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lúc nãy đứng cùng ta, hắn lo lắng đến sốt vó, muốn phá hủy cả nơi này để xông vào. Gương mặt hắn lúc đó không còn ôn nhu như trước, vô cùng tức giận. Thế mà Dạ Nguyệt cô nương chỉ tỏ vẻ đáng thương một chút thì hắn dịu xuống ngay.
Tại hạ bái phục!
Bái phục!
"Dạ Nguyệt các hạ được sư phụ chăm sóc kĩ nhỉ?"
Huyền Chi Tử chỉ trò chuyện thoải mái khi ở riêng với bọn họ. Còn trước mặt các quan hay dân chúng, hắn luôn phải tỏ ra uy nghiêm, phép tắc.
Hắn lại thích thế này hơn...
Mặc Ảnh chỉ quay qua liếc nhẹ hắn để cảnh cáo.
Ta cũng là hoàng thượng đấy! Huynh vậy mà chẳng xem trọng ta tí nào cả!
Nhưng hắn và Mặc Ảnh là huynh đệ đã lâu, hắn cũng không muốn huynh đệ mình phải tỏ ra khiêm nhường, nịnh nọt hắn, cứ như vậy là được...
"Bẩm hoàng thượng, thần có điều này muốn hỏi?"- Vương Dạ Nguyệt vẫn muốn biết chân tướng của kẻ tạo ra cái mật đạo quái gở này, chắc chắn đó cũng là ma thuật sư giống nàng.
"Khi ở riêng như thế này, gọi ta là Huyền huynh là được, không cần đa lễ. Người một nhà cả."
Phút chốc nàng nhận ra, người trong triều không phải ai cũng khó gần như nàng nghĩ....
" Nếu hoàng thượng đã nói vậy thì, Huyền huynh..."
Cái cảm giác này....
Huyền Chi Tử nhìn qua Mặc Ảnh có chút thông cảm. Rõ chí mạng mà.
Lúc bình thường gọi trang nghiêm thì không sao, nhưng gọi tên thân mật thì...
Giờ ta đã hiểu cảm giác của huynh rồi
Hắn dùng tâm linh truyền âm