" Nhìn cách ngươi chịu đựng, trông rất giống một người.."- Bạch Cố Vương nhớ lại cảnh Vương Dạ Nguyệt một mình chịu đau cũng vì không muốn cho Mặc Ảnh lo lắng, hay cảnh nàng ta không vui, uống rượu một mình trên cây.
"?"- Liêu Vũ ngẩn ra có chút không hiểu
" Người của Hồ Nhất Thiên sau này cần huấn luyện lại, đến cả thích khách vào tận phòng mẫu thân ẩn nấp mà bọn chúng không biết! Lại còn chết thảm!"
Nhưng may là bây giờ có Tiêu Chiến và Trương Lục Thất, vài cộng sự của Tiêu Chiến đến sau khi hắn rời đi. Hắn cũng vài phần an tâm...
" Tên đó thế nào rồi?"- Trương Liêu Vũ muốn bắt sống hắn, tra khảo, cho hắn nếm thử vết đau đó gấp trăm lần!
" Ngủ yên trong bóng tối rồi!"- Bạch Cố Vương lạnh lùng đáp. Hắn cũng chẳng muốn gϊếŧ chóc trực tiếp, máu tanh sẽ làm bẩn tay hắn!
Sức mạnh của Bạch Cố Vương không phải lần đầu hắn thấy!
Nhưng mọi lần hắn thi triển, ta đều thấy rùng mình!
Thật đáng sợ!
Cảm giác bị lôi kéo xuống bóng tối của chính bản thân mình, càng vùng vẫy tuyệt vọng càng không thể thoát ra. Chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng không muốn nhớ đến!
"Đây!"- Trương Liêu Vũ ném Tị Tiên Sâm về phía Bạch Cố Vương
" Ngươi định luyện chế thứ gì sao?"
" Được nhờ vả thôi."
...
Đùa nhau à?
Có kẻ nào trên đại lục này dám nhờ vả hắn?
Đến cả hắn nhờ tên đó điều chế Thủy Dịch Ngọc cả trăm lần, hắn mới đồng ý. Vị cao thủ nào có gan lớn dữ vậy?
Hắn ta vẫn đồng ý...
Thần bí quá nha a....
"?"- Trương Liêu Vũ chụp lấy một bức thư nhỏ từ tay Bạch Cố Vương. Nét chử trong đó có chút nghệch ngoặc, chắc là viết vội lắm.
" Ta lấy được từ người tên lúc nãy, ngươi đọc thử xem.."
"Gia đình ta đang bị bắt nhốt ở một ngôi nhà hoang tại một ngôi làng phía Bắc Sa La Cát. Làm