Nếu không đi nhanh sẽ không kịp...
Sức mạnh mất thì thân thủ vẫn còn đó...
Ta học võ thuật cũng chỉ vì điều này!
Trì hoãn thêm vài ngày, nhỡ gia đình của Chu La Kì gặp bất trắc, không phải kẻ đáng trách là nàng sao? Nàng không muốn một gia đình nào liên quan đến ma thuật sư phải ra đi...
Ta không muốn....!
" Ta hiểu tâm ý của Dạ Nguyệt cô nương...nhưng hãy để ta đi cùng!"
"Đúng vậy! Kình Phong tướng quân đi cùng muội sẽ an tâm hơn!"
Dạ Nguyệt mỉm cười. Cảm giác được người khác quan tâm, giống với sư phụ nàng, gia đình nàng. Nàng nỡ để họ bị thương sao?
" Ta cần tướng quân ở lại chăm sóc sư phụ ta! Với cả nhân dân Tần Chi Viên đều cần ngài, ngài là vị tướng tài, nơi này không thể không có ngài được!"
" Muội...."- Huyền Chi Tử ánh mắt lo lắng nhìn nàng ta. Lời lẽ sắc bén, thuyết phục. Thật hắn cũng muốn tin nàng, nhìn thấy sức mạnh của nàng như vậy. Nếu có kẻ địch mạnh đến nàng không thể đối phó, thì Kình Phong e rằng có đi cùng cũng không giúp được. Ngược lại cả hai đều lâm nguy. Nếu một kẻ đi một kẻ ở lại, chờ tin báo mà hành động thì tốt hơn...
Vương Dạ Nguyệt nhìn thoáng nét mặt lo lắng của hắn, nàng đi đến, nhìn thẳng vào mắt Huyền Chi Tử, nói giọng kiên định
" Huyền huynh, hãy để ta đi!"
Ánh mắt không lay chuyển. Dù bản thân nàng không thể gượng dậy, nàng vẫn sẽ đấu