Hừ!
Muộn rồi!
Nhóc con như ngươi mà dám làm hại bổn cô nương...
Còn non lắm!
" Dạ Nguyệt cô nương, ta có thể hỏi cô một câu không?"
" Lục Thất đại nhân cứ nói!"
" Cô nương có quen biết với hoàng hậu lúc trước của Nghiên Dương Quốc không? Nhìn cô và bà ấy...rất giống nhau!"
Năm xưa, Trương Lục Thất có cơ hội được Trương Dương dẫn sang Nghiên Dương Quốc- một nước láng giềng nằm phía Đông Phong Liên Quốc để thăm viếng vị vương Lãnh Kì Minh. Ông ta là người học rộng tài cao, uyên bác, nho nhã, luôn yêu chuộng hòa khí tĩnh lặng giữa hai nước. Nhưng khi hay tin hoàng hậu Lam Diệp Băng qua đời trong lúc sinh con, vương đã rất tức giận, không ăn không uống nhiều ngày, chỉ thức nằm cạnh xác của bà. Nhiều người cho rằng, cái chết của bà là do hoàng quý phi Huệ Di và quý phi Cơ Uyển hãm hại mà thành.
Trước tin đồn đó, Lãnh Kì Minh vương đã ra lệnh bắt nhốt hai người họ vào ngục tra khảo. Nhưng vài tuần sau phải thả ra vì không có chứng cứ.
Về sau, ngôi vị hoàng hậu được sắc phong cho Huệ Di nương nương và hoàng quý phi thuộc về Cơ Uyển nương nương...
Vương Dạ Nguyệt chỉ lắc đầu. Ở đời người giống người là chuyện thường thấy. Nhưng nếu ta có mối quan hệ với bà ấy thì lại là chuyện khác...
" Theo lời đệ kể như vậy, đứa con của Lam Diệp Băng bây giờ đã..."
" Nếu Diệp Băng cô nương đã mất, cũng có thể đứa con đã đi theo mẫu thân rồi."
Ta cũng có chút tò mò, không biết gương mặt của bà ấy trông như thế nào...
Chỉ có điều, người cũng đã mất...
Nhớ lúc trước, mẫu thân ta cũng sở hữu một miếng ngọc bội nhìn rất lạ. Thứ đó ta chưa từng thấy qua ở Phong Liên Quốc bao giờ...
Dạ Nguyệt lấy ra miếng ngọc bội lúc trước, đặt lên