Thông minh đấy chứ!
Bỗng trước mắt nàng hiện ra cảnh tượng lụi tàn năm ấy. Chính là thời điểm gia đình nàng bị vu oan. Cha mẹ nàng đang ngồi khụy xuống đất đầy đau thương, mẹ nàng ôm chặt lấy thân thể đầy máu của cha nàng mà bật khóc.
" Mẫu thân..."
Khi có một đám người đang định lao đến tấn công mẫu thân nàng, Dạ Nguyệt mắt vằng đỏ tức giận, rút chủy thủ phóng thẳng vào bọn chúng. Tiếc là khi phần lưỡi vừa chạm vào bọn chúng thì biến mất, kẻ bị thương ngược lại là nàng.
Một vết cắt đau thấu xương xuất hiện trên vai nàng.
Chuyện này là thế nào?
Sao lại có thể?
Nhưng cảnh tượng trước mắt, nếu nàng không ra tay thì bọn chúng sẽ gϊếŧ chết người nàng yêu thương nhất. Còn cứ phóng vào chúng thì kẻ bị thương ngược lại là nàng.
Dạ Nguyệt khẽ nhíu mày...
Bọn chúng tuy nhìn thấy ta phóng chủy thủ đến nhưng vẫn làm ngơ, không tấn công ta...
Không lẽ nơi này giống như một tấm gương phản chiếu?
Nếu đúng thế thì, đành phải thử xem...
Dạ Nguyệt rút ra một Liễu Diệp Đao, cắt nhẹ một đường trên cánh tay của mình. Đúng như nàng suy đoán, bọn chúng đều kêu đau, vết cắt vừa rồi lại xuất hiện tay người chúng.
Ha...
Thế thì...
Dạ Nguyệt tay cầm Liễu Diệp Đao, tự cắt ngay cổ mình.
Quả là một nha đầu liều lĩnh...
Khi vết cắt ấy làm đổ gục bọn chúng. Dạ Nguyệt nhanh chóng bay đến chỗ mẫu thân mình đang ngồi khụy xuống, nàng đau lòng nhìn bà:" Dù ta biết ngươi chỉ là ảo ảnh, nhưng bây giờ ta đã không còn như trước, có thể khiến người tự hào rồi!"
Mẫu thân nàng liền mỉm cười dịu dàng, cũng dần biết mất theo mọi vật xung quanh.
" Tên khốn nhà ngươi! Dám lấy kí ức của ta ra đùa giỡn!"- Dạ Nguyệt gào lên, ám khí trong