Editor: Luna Huang
Nhìn người không ngừng trào hướng một phương hướng, hoàn toàn có thể tưởng tượng, Văn gia tiểu thư chắc là một cô nương danh tiếng tốt.
Nếu là đổi thành Địch Diên Diên nàng. Xấu nữ nổi danh Phượng Dạ quốc, sợ rằng những người đó chỉ chạy hướng ngược lại thôi. Ân, có lẽ như vậy, nên hiện tại cũng có thể khẳng định Văn gia tiểu thư kia không sai, có thể đáng giá đi trộm một chút náo nhiệt! Ngược lại nàng đi ra cũng chỉ là muốn giải buồn, không có chính sự gì. . .
“Công tử, chúng ta đây mau đi đi!” Nói đến có trò hay, Thanh nhi tổng là người thứ nhất hưng phấn nhất, tay càng bất tri bất giác y sam của “Công tử” nàng, rất khả ái nắm kéo. . .
“Thanh Sơn, chú ý lời nói và việc làm của ngươi!” Bạch Tuyết thẳng ở sau lưng phiên nhãn, sớm biết rằng, đã bảo tiểu thư không nên đem nha đầu điên này cùng đi!
“Nga. . .” Thanh nhi lần thứ hai ngượng ngùng cúi thấp đầu, nàng cũng biết hình dạng sỏa của nàng thực sự sẽ mang đến phiền phức cho tiểu thư, cho dù hiện tại không có, tương lai cũng có thể sẽ có, nàng đã cố gắng tận lực để cho mình nhìn qua càng giống như một nam nhân, chỉ bất quá, mỗi lần đi ra, tổng sẽ gặp phải những thứ nàng chưa từng có gặp qua, chuyện chưa từng có trải qua, nàng có thể nào không kích động sao?
Từ khi nàng sinh ra tới nay, chưa từng có gặp qua phụ mẫu của chính mình, chỉ là lúc còn rất nhỏ đã bị nhị thúc nhị thẩm bán cho một đoàn tạp kỹ, người trong đoàn tạp kỹ kia chưa từng xem nàng là người, chỉ để nàng nỗ lực luyện động tác tạp kỹ độ khó cao, luyện bất hảo hoặc biểu diễn bất hảo, nhẹ thì không để cho ăn uống, nặng thì phạt đánh. . .
Biết có một ngày, Địch thừa tướng cùng thiên kim của hắn thấy nàng bị người trong đoàn tạp kỹ khi dễ, mới đưa nàng cứu ra khỏi địa ngục kia, từ khi đó bắt đầu, nàng còn tuổi nhỏ là được làm tiểu thị nữ thiếp thân của thiên kim thừa tướng, hơn nữa tiểu thư chưa từng có xem nàng như hạ nhân mà đối đãi, có gì tốt cùng sẽ chia sẻ với nàng, ngay cả Bạch Tuyết, tuy rằng luôn luôn đối với nàng hung hung, nhưng nội tâm là thật xem nàng như bằng hữu tốt mà đối đãi!
“Được rồi, đi nhanh đi, nếu không thì vị trí tốt đứng xem cũng không có.” Địch Diên Diên ở một bên tĩnh táo nhắc nhở.
Lúc này, trên tửu lâu đối diện địa phương ba người đứng, lơ đãng thấy một màn kỳ quái của người nào đó, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. . .
Mặt hoàn mỹ đao tước lúc này chính mang theo mặt nạ màu bạc bán hình, vừa lúc che ở trên mũi, nhưng chỉ có lộ ra môi mỏng gợi cảm, cùng cằm trắng nõn mang theo cương nghị, nhìn không hết các bộ phận trên mặt liền có thể kết luận nam nhân này nhất định lớn lên khuynh quốc khuynh thành. . .
Chính là dáng người cao to thon dài cũng đủ để cho mọi người chú mục, chỉ bất quá trên người phát ra khí tức mị cùng khí thế của vương giả đủ để cho người thấy nhượng bộ lui binh, bất quá, hắn lúc này còn lại là ở trong bao sương của tửu lâu, người bên ngoài căn bản không biết, bên trong bao sương này có một người như vậy. . .
“Chủ nhân, mã xa đã chuẩn bị tốt, có thể tùy thời. . .” Liễu Phong còn muốn nói gì, thấy tay của chủ nhân nhẹ nhàng giương lên, hình như đột nhiên cải biến chú ý. . .
“Phía trước chuyện gì xảy ra?” Ngón tay thon dài hơi vừa nhấc, chỉ phương hướng dưới lầu mọi người đang chạy đến, trong miệng giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra một tia ôn độ, chỉ là đến chính hắn cũng nghe không ra, ẩn hàm ngoạn vị trong những lời này, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, hắn cũng muốn đi tham gia náo nhiệt. . .
Vừa rồi ba thân ảnh nam tính nhỏ gầy kia dưới mắt của hắn diễn dịch một màn kia, để hắn cảm thấy thú vị, càng làm hắn chú ý tới chính là nam tử bạch y được tôn xưng vi công tử kia, gương mặt anh tuấn thanh tú luôn mang theo một loại vị đạo bình thản, trên người trong đạm nhiên mang thêm chút khí chất nghịch ngợm, tổng để hắn ở trên lầu không tự chủ lưu ý nhất cử nhất động của “Nàng”. . .
Tuy rằng, người chung quanh bọn họ đều chỉ lo náo nhiệt phía trước mà không để mắt đến hành vi đặc biệt của ba người, thế nhưng, ngồi ở trên lầu nhìn hắn cũng đem tất cae đều thu về đáy mắt. . .
. . .
“Công tử, làm sao vậy?” Vừa mới bước ra hai bước, chỉ thấy Địch Diên Diên có ý định dừng bước lại, nhìn về phía trong một phòng trang nhã trên lầu hai của tửu lâu đối diện, Bạch Tuyết cũng tựa hồ nhận thấy được cái gì, dù sao nàng là người luyện võ, bị người nhìn chăm chú vào luôn sẽ có cảm giác, chỉ là chuyện mới vừa của Thanh nhi để cho nàng phân thần.
“Không có gì. . . Đi thôi!” Thời gian vừa nãy, nàng cũng đã cảm giác được phía trên đỉnh đầu có người nào thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, mới vừa đi ra hai bước, nàng vẫn là quyết định ngẩng đầu nhìn một mắt,