CHƯƠNG 31: SINH KHÍ
Editor: Luna Huang
Ngày đó gặp qua Cổ Lỵ sau hai ngày, người của Cổ Tiếu quốc liền hừng hực ly khai, kỳ thực, nếu không phải thân thể của Cổ Lỵ còn chưa ổn định lại, bọn họ sớm ly khai, mà hôm nay, Cổ Lỵ ngoại trừ mắt thì các nơi khác đều đã khôi phục, tự nhiên phải nhanh chóng ly khai, cũng tiết kiệm nàng tiếp tục gây sự. ╔ ╗
Sau khi người của Cổ Tiếu quốc rời đi, bình tĩnh hai ngày nữa, trong hai ngày này, Lam Thần không ngừng phái người đến Tà vương phủ nói muốn bái kiến Tà vương phủ, lại mỗi một lần đều bị chận ngoài cửa…
Hai ngày qua đi, lập tức liền đến ngày Địch Diên Diên phải về hồi môn, lúc này, trong phòng của Phong Diên các, Địch Diên Diên chính ngồi ở trên giường, gấp y phục của bản thân cùng Tà Vô Phong, vốn có, việc này tùy tiện tìm một hạ nhân làm là được, nhưng Địch Diên Diên không có làm như vậy, dù sao nàng không cho là mình chiều chuộng đến nước này…
“Diên Diên, bộ dáng này của nàng, thật đúng là càng ngày càng giống một thê tử, bất quá…”
Tà Vô Phong đẩy cửa vào, liền thấy một màn như thế, Địch Diên Diên giống như hiền thê lương mẫu, ôn nhu ngồi ở trên giường, cẩn thận tỉ mỉ xếp y phục, thời khắc này, ôn hòa mang trên mặt tuyệt mỹ của nàng, tay dài nhỏ, chậm rãi xếp cái váy chỉnh tề.
Tuy rằng, trong lòng Tà Vô Phong, căn bản không căn bản không hiền thê lương mẫu là hình dạng thế nào, thế nhưng, trong trí nhớ mang máng, mẫu phi mình cũng là cái dạng này, tuy rằng phụ vương hắn thập phần nịch mẫu phi, chuyện gì cũng không để cho nàng làm, nhưng mẫu phi lại nói, y phục là thiếp thân, không muốn mượn tay người khác…
“Bất quá thế nào?”
Tà Vô Phong gần đây càng ngày càng thích cố lộng huyền hư (Luna: Tỏ vẻ thần bí), tổng thích cái dạng này, nói được phân nửa, vẻ mặt ái muội nhìn mình.
Lúc này, Địch Diên Diên mới ý thức tới một vấn đề, cúi đầu nhìn về phía trên người mình, bất quá một tầng lụa mỏng, sau đó, bên trong là nội y tự chế, thần thần bí riêng tư mơ hồ hiện mơ hồ bị che khuất, nhưng nói như thế nào cũng đủ hấp dẫn đôi mắt của mỗ nam nhân!
“Xem ra, nàng cũng ý thức được…”
Bước nhanh đi tới bên người Địch Diên Diên, trên mặt cười khanh khách, xoay người lại, chuẩn bị ngồi xuống, lại bị một cái tay nhỏ đẩy phía sau lưng. ╔ ╗
“Ngồi một chút cũng không được sao?”
Thanh âm trầm thấp của Tà Vô Phong tràn ngập từ tính tràn đầy mê hoặc, Địch Diên Diên lại sao nghe không ra, nhưng vẻ mặt kiên định cười nhạt, lắc đầu, êm ái nói câu…
“Không được, nhanh đi tắm, nước cùng y phục đều chuẩn bị xong cho ngươi rồi!”
Thời gian Địch Diên Diên tắm Tà Vô Phong phải đi thư phòng cùng Cảnh Thương cùng Lãnh Lăng Trần thương nghị công việc, nên lúc này hắn trở về, Địch Diên Diên tự nhiên trước hết sẽ bảo hắn tắm.
“Được rồi, vậy Diên Diên chờ…”
Vẫn là ái muội vạn phần, ngoái đầu nhìn lại cười, bách mị chúng sinh, một ngoái đầu nhìn lại như vậy, cho dù ai cũng sẽ bị mê hoặc, như hoa si nhìn Tà Vô Phong, nhưng Địch Diên Diên chỉ mỉm cười, hồi câu: “Mau đi đi…”
…
Thu thập xong hành trang, hai bao phục nhất lục nhất phấn, cầm lấy, đặt ở trên cái ghế bên giường…
“Diên Diên, đều thu thập xong sao?”
Đẩy ra sa liêm mà vào, chỉ mặc một bộ tiết y ty chức tinh khiết, bất quá tùy ý buộc đái bên hông, trước ngực tiết lộ tảng lớn cảnh xuân, rắn chắc mà hấp dẫn bại lộ ở trong không khí.
“Đã xong rồi…”
Nam nhân hoàn mỹ như thế, hấp dẫn như vậy xuất hiện trước mắt người ta, dựa vào cái gì nữ nhân đều chỉ sẽ mê đắm nhìn, tuyệt đối sẽ không buông tha một mắt, thế nhưng Địch Diên Diên cũng không phải nữ nhân bình thường. ╔ ╗
Bất quá khóe miệng hơi kéo, nam nhân này, nàng muốn nhìn thế nào liền nhìn thế nấy, cũng không có ai ngăn cản nàng, nàng mới sẽ không quan tâm một mắt hai mắt như vậy!
“Diên Diên. Lẽ nào đôi mắt nhìn thấy chỗ nào không hài lòng?”
Tà Vô Phong lại tựa hồ như rất bất mãn biểu hiện của Địch Diên Diên, bất quá liền nhanh chóng nhìn hắn một cái, đã đem đầu dời đi chỗ khác, hai chân đặt lên giường gỗ, sau đó sửa sang lại giường chiếu, nhất phó hình dạng chuẩn bị ngủ.
Tà Vô Phong tựa hồ đối với phản ứng của Địch Diên Diên có chút bị nhục, cúi đầu nhìn thoáng qua “Trang phục” bản thân cố ý tạo, nhìn trang phục của mình, tự cho là đúng không sai, lại không nghĩ rằng Diên Diên hình như đến liếc mắt nhìn nhiều hơn cũng không muốn.
Nghĩ tới đây, Tà Vô Phong bước nhanh đi tới trước giường, tựa hồ có chút không vui, tâm tình cực độ khó chịu, buồn bực ngồi ở bên giường, hình như cũng không có ý tứ muốn tiếp tục động tác kế tiếp.
“Thế nào? Tướng công, lại sinh khí sao? Ngươi a, thật đúng là càng ngày càng dễ giận…”
Nhìn Tà Vô Phong dùng lưng rộng lớn hướng mình, Địch Diên Diên hiểu ý cười, tự nhiên biết tướng công mình là đang cáu kỉnh, không biết sao, vẫn như cũ cảm thấy Tà Vô Phong như vậy có chút khả ái.
Vì vậy, Địch Diên Diên ngồi dậy, song chưởng luồng qua hai tay của Tà Vô Phong, từ phía sau lưng ôm thật chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán sát vào phía sau lưng của hắn, bất quá cách xa nhau một tầng một tầng mỏng, Địch Diên Diên vẫn như cũ thật sâu cảm thấy nhiệt độ đến từ lưng của Tà Vô Phong.
“Diên Diên vẫn là chịu không nổi mê hoặc của ta?”
Nhỏ nhẹ rung động hiện lên đã chuyển không hài lòng của Tà Vô Phong thành vui sướng, đối với cử động như vậy của thê tử mình, hắn chẳng lẽ không cảm thấy vui vẻ?
Nhưng vẫn không có xoay người, tuy rằng xao động trong cơ thể đã truyền khắp cả người, bụng dưới bành trướng đã để hắn khó có thể nhẫn nại, nhưng hắn vẫn như cũ rất hưởng thụ của của Địch Diên Diên lúc này, ấm áp như vậy để hắn cảm thấy thư thích, để hắn cảm thấy hạnh phúc…
Trước lúc gặp Địch Diên Diên, Tà Vô Phong tựa hồ chưa bao giờ biết, cái gì gọi là hạnh phúc, cho dù năm đó phụ vương mẫu phi, hoàng tổ mẫu cũng còn ở, ba người xem hắn như bảo vật trân quý, mà lão gia tử bề ngoài nghiêm khắc, nội tâm lại rất yêu thương hắn…
Thời điểm đó hắn, bất quá rất nhỏ, bất quá cảm thấy thư thích, tựa như, sinh hoạt như vậy, hạnh phúc, phảng phất chỉ có trên mặt thân nhân của hắn, hoàng tổ mẫu vì có lão gia tử yêu quý mà cảm thấy hạnh phúc, mẫu phi vì trìu mến của phụ vương mà cảm thấy hạnh phúc, có lẽ bởi vì bọn họ có tình cảm chân thành, nên cảm thấy hạnh phúc, khi đó, hắn vẫn rất lãnh cảm, tựa hồ vì mình đời này, mà hắn cũng không thể nói là, cho dù chưa gặp phải, đều không gì hơn cái này…
Mà dần dần lớn lên, phụ mẫu rời đi, sau đó đến hoàng tổ mẫu rời đi, để tim của hắn càng ngày càng băng lãnh, tựa hồ so với trước lạnh hơn, tuy rằng không biết tịch mịch vì vật gì, nhưng cũng không có chân chính cảm thụ qua, hạnh phúc trong miệng mẫu phi cùng hoàng trong miệng nói!
Mà hai người bọn họ đã nói với hắn, chỉ cần sau này gặp được người mình yêu, hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc, hắn cũng thủy chung không có để ý nửa phần. ╔ ╗
Thẳng đến gặp phải Diên Diên, hắn mới chính thức sáng tỏ, nguyên lai tình yêu xác thực sẽ cho người cảm thấy hạnh phúc, nên, hắn càng khẩn yếu hơn bắt Diên Diên không tha, cùng lúc, hắn khát cầu hạnh phúc Diên Diên mang cho hắn, về phương diện khác, hắn càng khát cầu khát cầu mình là có thể mang đến hạnh phúc cho Diên Diên…
“Ai nói, ta bất quá muốn ôm ngươi một cái!”
Quả thực, đối với loại chuyện đó, Địch Diên Diên cũng không có khát vọng như Tà Vô Phong, tuy rằng cảm giác kia thực sự rất mỹ diệu rất, nhưng đối với nàng mà nói, có đôi khi, một cái ôm, cũng có thể mang đến cho thể xác và tinh thần của nàng sung sướng!
Vưu kì nhìn thấy Tà Vô Phong rõ ràng đang tức giận, mà đưa lưng về phía nàng, lúc này, sâu trong nội tâm của nàng liền manh khởi một loại xung động, ôm chặt lấy hắn…
Như mình trước kia, thời gian chưa có xác định mình là thực sự thích Tà Vô Phong, thấy hắn có chút thân ảnh cô đơn, nàng luôn có một loại xung động muốn ôm hắn thật chặt, ôm hắn, khi đó, không biết nội tâm mình đã sản sinh một loại tình cảm gọi là yêu, bất quá cho là mình nảy mầm ái tâm, luôn muốn an ủi…
“Phải không? Nhưng ta cũng không muốn ôm! Diên Diên, nàng nói phải làm sao bây giờ?”
Trong thanh âm