CHƯƠNG 49: TÀ VƯƠNG SỬU PHI
Editor: Luna Huang
“Trước cởi ý phục ra đi…”
Từ lúc Cảnh Thương đóng cửa lại, Tà Vô Phong vẫn chưa nói câu nào, Địch Diên Diên muốn nói, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đen hơn than thì càng không dám nói lời nào…
Bất quá, đến cuối cùng, Địch Diên Diên vẫn là quyết định mở miệng trước, vết thương kia phải mau xử lý!
Quả nhiên, Địch Diên Diên mở miệng nói, Tà Vô Phong liền ngoan ngoãn bắt đầu tháo dây ở thắt lưng, thế nhưng, chậm rãi, động tác trên tay ngừng lại…
“Làm sao vậy? Đụng tới vết thương sao?”
“Ân…nàng giúp ta đi…”
Liền biết hắn sẽ như vậy, chính là lúc này, còn không quên để cho nàng hảo hảo hầu hạ một phen! Tà Vô Phong quay người khác tuyệt đối sẽ không có cái dạng này, thế nhưng quay nàng… Cái này phải thay đổi thuyết pháp! Luôn luôn so với nam nhân thông thường càng thích làm nũng hơn!
Địch Diên Diên tiểu tâm dực dực lột từng kiện y phục của Tà Vô Phong ra, cho đến da thịt trên thân lộ ở trong không khí, cẩn thận nhìn vết thương ngưng kết thành lão huyết, chỉ là viết thương thực sự rất sâu, tựa như nhẹ nhàng vừa đụng, liền làm lão huyết nứt ra, máy sẽ tiếp tục chảy ra, cho người nhìn đau lòng!
Địch Diên Diên tiểu tâm dực dực lấy vải lau thuốc bột cầm máu cho Tà Vô Phong, sau đó dùng dược thủy vết thương vết thương, thượng lại dược, băng bó…
Bộ động tác mặc dù không kéo dài cũng không lanh lẹ, Địch Diên Diên biết là có làm đau Tà Vô Phong, nhưng biểu tình trên mặt hắn tựa hồ cũng không có một tia biến hóa…
“Còn đau không?”
“Ở đây càng đau!”
Ôm ngực, nhẹ nhàng đem đầu của Địch Diên Diên ngồi ở bên cạnh mình nhẹ nhàng ấn vào, để cằm của mình lên đỉnh đầu của Địch Diên Diên. ╔ ╗
Địch Diên Diên cảm thụ được trái tim đập mạnh, còn có nhiệt độ trên da thịt truyền đến…
“Diên Diên, đã làm sai, có phải nên bị nghiêm phạt hay không?”
Thanh âm trầm thấp mà khêu gợi của Tà Vô Phong từ đỉnh đầu Địch Diên Diên phát sinh, ám mang thái độ mập mờ để Địch Diên Diên nhất thời tê dại, nàng liền biết, Tà Vô Phong nhất định sẽ không dễ dàng buông tha bản thân!
“Ta không phải nói biết sai rồi, lần sau không dám tái phạm nữa sao? Ngươi còn không chịu buông tha ta a!”
Biết không có thể cứng rắn, Địch Diên Diên không thể làm gì khác hơn là chuyển hoán thái độ, làm nữ nhân ôn nhu, nói nhỏ nhẹ…
“Không thể buông tha, muốn cho nàng nhớ lâu chút, phải thật tốt nghiêm phạt một chút!”
Lời còn chưa nói hết, liền trực tiếp đè Địch Diên Diên xuống giường, dùng thân hình khổng lồ của mình thật chặt quấn lấy Địch Diên Diên, để Địch Diên Diên cũng không quay được chỗ nào, chỉ có thể thẳng tắp quay mâu tràn đầy ** của Tà Vô Phong!
Mà khi hắn thấy vết hôn hồng hồng trên cổ đến vành tai, vốn có hai tròng mắt trong sáng tử tinh tựa hồ bắt đầu trở nên phức tạp, sát khí đằng đằng bốc lên, Địch Diên Diên biết, hắn đó là tức giận!
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhưng nói cho cùng, hắn vẫn không nỡ giận nàng, cho nên mới chịu đựng, chỉ hy vọng vĩnh viễn không nên tái kiến Lam Thần, nếu không, đến lúc đó, thật không biết Tà Vô Phong sẽ tạo ra chuyện gì nữa!
“Diên Diên…”
Hình dạng của Tà Vô Phong muốn nói lại thôi để Địch Diên Diên cảm thấy rất không có quen, chỉ là, nàng biết, có một số việc, Tà Vô Phong thực sự không biết nên nói như thế nào trách phạt nàng…
“Là ta thiếu ngươi, hiện tại ngươi muốn như thế nào liền thế nấy, ta đều tùy ngươi!”
Nhắm chặt hai mắt, môi nhỏ của Địch Diên Diên hơi động, nói ra là hợp tâm ý của Tà Vô Phong!
“Đây là ý tứ để muốn làm gì thì làm?”
Tà Vô Phong đổi giận thành cười, tuy rằng vẫn là che giấu không được thương tiếc chỗ sâu trong đôi mắt, nhưng trong ngôn ngữ chính là ý tứ không muốn buông tha Địch Diên Diên!
“Đúng vậy!”
Nghe trả lời này để Tà Vô Phong cảm thấy vô cùng thoả mãn, cúi người xuống, một phòng xuân sắc, lan tràn vô biên…
…
“Bạch Tuyết, tiểu thư có phải bị thương không? Vì sao không cho ta vào xem?”
Thanh nhi ở trong lương đình sốt ruột, chỉ nhìn thấy Cảnh Thương, Lãnh Lăng Trần còn có Bạch Tuyết đều nhàn nhã uống nước, thời gian lúc nãy rõ ràng đã nhìn thấy tay của tiểu thư đều dính máu!
Thời gian biết tiểu thư muốn len lén đi theo, nàng cũng đã lo lắng, nhưng mình không biết võ công, lại thua thông minh của tiểu thư, biết để Bạch Tuyết bồi, vốn đã một mực lo lắng, thật vất vả đợi được tiểu thư bọn họ trở về, lại thấy trên tay tiểu thư có máu, mà cũng cánh tay của cô gia bị thương!
Vốn có cũng đã chuẩn bị dược, vội vàng muốn đi giúp tiểu thư băng bó, nhưng Cảnh Thương bất quá đi vào một lát, liền bị đuổi ra ngoài, cửa phòng trực tiếp đóng lại, nàng lại bị chận ở bên ngoài!
“Tiểu thư thật tốt, ngươi an tâm đi! Lo lắng lâu như vậy, ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút…”
Trong tay cầm lấy một khối điểm tâm, lập tức đưa đến trong chén Thanh nhi, liền bị một cái chén khác tiếp được.
Theo cánh tay thon dài nhìn sang, người nọ là Cảnh Thương!
“Đó là cho Thanh nhi!”
Bạch Tuyết tựa hồ đối với động tác này của có chút bất mãn…
“Giúp ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên hảo hảo báo đáp một chút?”
Cảnh Thương mặt mang mỉm cười, chỉ là cầm chén vẫn không có buông xuống, tựa hồ đang chờ Bạch Tuyết để điểm tâm vào chén mới từ bỏ ý đồ!
“Bạch Tuyết, ngươi cho hắn đi, ta ăn cái khác là được…”
Thanh nhi trái lại không có tính toán, hơn nữa, thấy trong mắt Cảnh Thương hơi có chút tình ý, nàng liền trực tiếp cảm giác được, đó nhất định là có cái gì, những ánh mắt này, mặc dù chưa có nam nhân nào nhìn nàng như vậy, nhưng nàng tận mắt thấy có rất nhiều nam nhân như vậy với tiểu thư, cho nên nàng biết!
Bạch Tuyết là hảo tỷ muội của nàng, Cảnh Thương cũng là một nam nhân không tệ, hai người bọn họ nếu có thể thành chuyện tốt, vậy dĩ nhiên tốt nhất!
“Hừ, thích liền lấy đi!”
Đích xác, nếu thời gian phát hiện tiểu thư không thấy không phải là tìm được Cảnh Thương, được hắn xuất thủ tương trợ, tiểu thư sợ là nguy hiểm hơn, bất quá, tiểu thư cũng chủ nhân của hắn, hắn tự nhiên phải bảo hộ! Căn bản không có tồn tại vấn đề giúp hay không giúp!
Sau khi Cảnh Thương nhận lấy, không nói gì nữa, chậm rãi ăn, động tác thập phần ưu nhã, mà Lãnh Lăng Trần ở một bên nhìn cũng rõ ràng cảm thấy biến hóa rất nhỏ của huynh đệ mình. ╔ ╗
Không nghĩ tới Tà vương luân hãm, hiện tại đến