CHƯƠNG 4: TƯƠNG NGẪU
Editor: Luna Huang
“Vương phi nói là cái này sao?? Ta có Ta có, tặng một cái cho ngươi đi!”
Lúc Dung nhi nói lời này không có nửa điểm lấy lòng, giống như là một lòng tặng một kiện lễ vật chi bằng hữu mới quen, thế nhưng người chung quanh cũng không nghĩ như vậy, nhất là vị tỷ tỷ kia của Dung nhi…
“Thật vậy chăng? Thực sự có thể thặng bổn cung một cái? Cái này đối với ngươi mà nói rất trân quý đi?”
Địch Diên Diên nghe xong những lời này động lòng, bởi vì thủ liên này, thật sự rất giống thủ liên của nàng lúc mười tuổi ở hiện đại nhìn thấy, thế nhưng, lúc đó bất quá là một tiểu cô nhi không có đồng nào, lần đầu tiên chạy trốn ra cô nhi viện, đi ở trên đường cái, thấy một sợi thái phẩm thủ liên mới nhất trong điếm!
Đương nhiên, trên tay Dung nhi nhiều hấp dẫn hơn chút, hơn nữa còn là kim quý hơn chút, dùng đều là thái bảo thạch, thấy cái này, giống như là thấy một giấc mộng, mà bây giờ, nàng cơ hội này làm tròn giấc mộng này rồi! Thế nhưng, đoạt đồ của người ta không tốt lắm đâu! Hơn nữa, nhãn thần của Dung nhi nhìn thủ liên tràn ngập cảm tình, nàng liền biết, tầm quan trọng của thủ liên này với nàng!
“Là rất trân quý, là di vật của mẫu thân!”
Thời gian Dung nhi nói đến mẫu thân là tràn ngập thương cảm, tràn ngập hoài niệm, nếu là di vật, nàng thích như thế nào đi nữa cũng không có khả năng nhiều người thích!
“Như vậy ta không thể lấy rồi!”
Đã không hề dùng một loại chữ vương phi mà nói, trực tiếp xem mình là bằng hữu của Dung nhi, đương nhiên, những người xung quanh nghĩ Dung nhi như thế nào, nàng không phải là không biết, nhưng mắt không lừa được người, lời nói dối tinh vi chạy không khỏi ánh mắt của nàng, giờ này khắc này Dung nhi bất quá thực sự xem nàng là là bằng hữu! Cho nên mới nói ra lời như vậy, tuyệt không bởi vì cái thân phận Tà vương phi này của nàng!
“Không, mẫu thân nói qua, thủ liên này không thể cùng đeo, nên ta cũng chỉ mang một cái, còn có một cái ở quý phủ, nếu không mang, mà có thể gặp được người thưởng thức nóm Dung nhi tin tưởngm mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy thủ liên này Dung nhi nên đưa cho hảo bằng hữu! Trừ phi, vương phi cũng không xem Dung nhi là bằng hữu!”
Những lời này của Dung nhi, câu câu phát ra từ thật tình, không có một loại ý tứ thảo hảo nào, mà thật cảm thấy, thủ liên kia tìm được chủ nhân của nó rồi! Cũng trúng trước khi đi mẫu thân nói, cả đời này Dung nhi sẽ không cô đơn, cho dù mẫu thân đã ly khai, cha không thương nàng, nàng còn có thể có bằng hữu, tương lai có tướng công thương!
Tự nhiên, người chung quanh nghe Dung nhi nói như vậy, mà Địch Diên Diên cũng tựa hồ nghe rất vui vẻ, các nàng đều căm giận bất bình, thế nhưng ai cũng không dám nói, cảm giác mình nhìn lọt mắt, thế nào cho rằng một hoàng mao nha đầu không có làm gì, lại thật không ngờ sự tình đến cuối cùng sẽ trở thành cái dạng này!
Nghĩ tới đây, đều hối hận tại sao mình không có mang một ít đồ trang sức trân quý đến, hiến cho vương phi! Cũng nghĩ đến sau khi trở về phải vơ vét một ít!
“Thực sự có thể tặng ta?”
Nghe Dung nhi nói đến đây, Địch Diên Diên cũng chỉ hảo tiếp thu, tự nhiên, các nàng thu thủ liên của Dung nhi, các nàng sau này sẽ là bằng hữu!
“Ân! Bất quá, Dung nhi muốn đưa là cái thủ liên ở nhà kia nga! Ngày mai Dung nhi sẽ đưa đến Tà vương quý phủ!”
“Hảo, cảm tạ!”
Địch Diên Diên nhìn Dung nhi cười, nụ cười kia, khuynh quốc khuynh thành, nụ cười kia, để tất cả mọi người tại chỗ mặc cảm, Thành vương phi cùng Dung nhi nhìn nụ cười kia, tự nhiên cũng chân thành hồi cười, người chung quanh, theo đuổi tâm tư của mình…
…
Địch Diên Diên đến Thành vương phủ làm khách, Tà Vô Phong xuất môn làm việc, mà lúc này, Tà vương phủ đã có một vị khách nhân đến…
Tà Lan Hiên đứng ở cửa Tà vương phủ, cái này để bọn gia đinh có chút khó khăn, đã vừa mới rất khẳng định nói qua với vị tiểu vương gia này, Tà vương cùng Tà vương phi cũng không ở, nhưng bất đắc dĩ, vị tiểu vương gia này cố ý phải đợi Tà vương phi trở về, người tới là khách, đây chính là vương phi nói, cho dù vương gia không thích có người bên ngoài đi vào trong Tà vương phủ, nhưng là sẽ mời bọn họ đến đình viện, hiện tại có phải cũng mời tiểu vương gia đến đó không?
“Địch tiểu thư, người đã trở về?”
Thấy Địch Hiểu Nhược, gia đinh giống như thấy phao cứu mạng, lập tức tiến lên, dầu gì cũng là tỷ tỷ của vương phi, nàng nói nên xử lý như thế nào, cũng tổng so với hắn một gia đinh như hắn tốt hơn…
Hôm nay Địch Hiểu Nhược một thân y phục đạm lam sắc, trên đầu bất quá cũng là đoạn đái đạm lam sắc, thanh nhã thoát tục, trên mặt không thi sơn, cũng đã đẹp như tiên tử, nhãn thần thong dong cùng đạm bạc tựa như nhìn thấu tất cả, nghe những lời này của gia đinh, Địch Hiểu Nhược lễ phép dừng bước lại, nha hoàn Tỏa Ngọc đi theo phía sau theo thói quen đến trước mặt tiểu thư nhà mình, bởi vì biết tiểu thư không thích tiếp xúc người lạ…
Mà lúc này Địch Hiểu Nhược thấy, ngoại trừ gia đinh, thấy thấy một người mặc trường y thâm lam, tao nhã nho nhã, nét mặt ôn hòa, mặc dù không có vẻ tươi cười trái lại càng nhiều vài phần phiền muộn, cũng có một loại bất đồng phàm phu tục tử, gương mặt chưa tính là trình độ, nhưng cũng là một mỹ nam tử tướng mạo đường đường, là trọng yếu hơn trên người hắn tán phát cái loại khí chất u uất này, là để lòng của Địch Hiểu Nhược không khỏi sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, tựa như gặp phải tri âm…
Bất quá, cho dù đáy lòng có một tia nhộn nhạo, lại không có nghĩa là nàng sẽ thiếu nữ như hoa, cho là mình đã động tâm, nam nhân trước mắt này, bất quá là so với chút phàm phu tục tử để cho mình càng cảm thấy quen thuộc một chút, không còn cái khác!
“Làm sao vậy?”
Nhìn ra được gia đinh có vẻ làm khó, mặc dù là kinh qua huấn luyện nhiều lần, thế nhưng, đối với vị nam tử trước mắt kia tựa hồ không có bao nhiêu biện pháp, hắn đến cùng là ai?
Cho dù đại hôn của Địch Diên Diên, Địch Hiểu Nhược cũng có tham gia, thế nhưng, Địch Hiểu Nhược vốn chính là một người hỉ tĩnh, cho dù ở tràng diện náo nhiệt cũng sẽ không có nhiều chú ý khác như vậy, cũng chỉ đi theo bên người Địch Diên Diên, người hầu như cạnh hầu như cũng sẽ không