CHƯƠNG 18: THỊNH YẾN 2
Editor: Luna Huang
“Tướng công, chúng ta vào đi thôi, không cần để ý những thứ người buồn chán này!”
Địch Diên Diên không có nhìn Lam Thần nửa mắt, tương phản hai tay ôm cánh tay của Tà Vô Phong, toàn bộ thân thể dựa vào trên người của Tà Vô Phong, thần tình thân mật, phảng phất thế giới của nàng cũng chỉ có một mình Tà Vô Phong, Lam Thần nói với nàng, hoàn toàn không quan tâm!
Còn đối với Tà Vô Phong thân mật như vậy, là vượt quá trong ý tưởng của người chung quanh, thực sự không quen nhìn, một nữ tử có thể trước mặt người khác thân mật như vậy với một nam nhân, cho dù kia là tướng công là của nàng, nhưng đây cũng là không phù hợp lễ tiết a! Tuy nói người trong giang hồ cũng không có bao nhiêu lưu ý cái này, nhưng nữ nhân này cũng thực sự quá mức không biết liêm sỉ!
Tất cả động tác thân mật trong mắt của mọi người, có hiệu quả không đồng dạng như vậy, Tà Vô Phong tương đương thoả mãn, Địch Diên Diên là không thèm để ý chút nào, những người khác nghị luận ầm ỉ, mà Lam Thần nhìn, nụ cười trên mặt tẫn thối, thay vào đó là hận ý nồng nặc, cũng không phải hận Địch Diên Diên, mà là hận bản thân, vì sao không có ngoan hạ tâm lai không để ý Địch Diên Diên tình nguyện hay không, không từ thủ đoạn nào đoạt lại nàng!
“Ta, ta thật là người buồn chán sao?”
Lam Thần phản bác, nội tâm của Địch Diên Diên không muốn đem lời nói tuyệt như vậy, thế nhưng lại có biện pháp gì khác sao, không ngoan tuyệt với hắn một chút, chỉ sợ sau này càng thêm trầm trọng!
Lam Thần tự nhiên đã hiểu, trong lòng của Diên Diên sẽ không thực sự xem hắn là người buồn chán, mà hết thảy này bất quá làm cho Tà Vô Phong cùng người chung quanh xem, đồng dạng là cảnh cáo hắn, không cần tiếp tục theo đuổi!
“Ngươi cứ nói đi? Tướng công, chúng ta vào đi thôi…”
Nhìn chòng chọc Lam Thần một mắt, xoay mặt hướng Tà Vô Phong, tiếu ý hiện ra hết, một bầu trời, một vực!
Môi đỏ mọng của Tà Vô Phong dưới mặt nạ, hiện ra hết tiếu ý.
“Tôn chủ, môn chủ, hai vị mời tiền!”
Lâm Kính Nghiêu thấy vậy, liền bước nhanh đi tới trung gian hai người, làm ra một thế thỉnh, tựa hồ là muốn trực tiếp gián đoạn câu nói tiếp theo của Lam Thần cùng Tà Vô Phong.
“Tướng công, đi vào trước ngồi một chút đi, ta mệt mỏi…”
Tà Vô Phong vẫn như cũ đứng đối diện Lam Thần, nếu không phải Địch Diên Diên dắt cánh tay hắn, lôi kéo hắn theo nàng vào trong nhà, Tà Vô Phong còn không biết muốn đứng ở đây đối diện Lam Thần bao lâu! Kỳ thực, Tà Vô Phong từ lâu của muốn giáo huấn Lam Thần, thế nhưng vẫn là nhẫn nại không có xuất thủ, cái này cũng tất là bởi vì thời gian Diên Diên ngộ hại hắn xuất thủ tương trợ!
“Hảo, chúng ta đây đi vào trước đi…”
Tay phải nhẹ nhàng xoa tay nhỏ bé của Địch Diên Diên khoác trên tay trái của mình, dáng tươi cười tuyệt mỹ lần thứ hai bày ra, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, liền không còn có để ý tới ánh mắt tuyên chiến của Lam Thần nữa.
Đây là câu nói đầu tiên của Tà Vô Phong từ lúc đi vào Lâm phủ tới nay, giọng nam tràn ngập từ tính để người ở chỗ này đều hơi bị run lên, thoáng cái yên tĩnh, mọi người khẩn trương nhìn chăm chú, dung mạo của Lam Thần người bên trong đại sảnh như trước không thấy, mà Tà Vô Phong cũng bất quá thấy được bóng lưng, Địch Diên Diên cũng vậy, đối thoại của ba người này là tiêu điểm, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi, nhưng không nghĩ tới, một câu nói của Tà Vô Phong, liền kết thúc chiến tranh còn chưa có bắt đầu này,
“Hai vị mời ngồi…”
Lúc này, trong mắt của Lâm Kính Nghiêu cũng chỉ có hai vị chuẩn nữ tế của hắn, mà Địch Diên Diên đứng bên người Tà Vô Phong, chính là nữ nhân này đồng dạng có được ánh mắt ái mộ của Lam Thần, đối với Địch Diên Diên, vẫn là không thèm để ý chút nào!
Đi vào đại sảnh, đã có rất nhiều người ngồi vây quanh hai bên đại sảnh, hai hai ba ba bàn, đã ngồi đầy người, thấy người đi tới, mọi người đều dời mắt đến trên người của bọn họ!
Mà trên cái bàn tròn ở giữa nhất, ngay cả trải bàn cũng bất đồng, khoe khoang quý khí, vừa nhìn chính là được cố ý bố trí một phen! Mà vừa nhìn liền biết, đây là Lâm Kính Nghiêu vì chiêu đãi Tà Vô Phong cùng Lam Thần cố ý bố trí, mà bàn tròn tuy lớn, nhưng vị trí cũng không nhiều, từ lúc tiến đến, Lâm Kính Nghiêu bất quá cũng một mực chào hỏi Tà Vô Phong cùng Lam Thần, căn bản không có căn bản không có để Địch Diên Diên vào mắt!
Lam Thần vốn là muốn đi tới ngồi xuống bên người Địch Diên Diên, chỉ là Địch Diên Diên trừng mắt một cái, hắn ngoan ngoãn xuống vị trí ngồi đối diện Địch Diên Diên!
“Nương tử vì sao không ngồi?”
Thấy tiểu nữ nhân bên cạnh mình vẫn đứng như cũ, không chút ý tứ muốn ngồi xuống nào, Tà Vô Phong ôn nhu hỏi, thế nhưng trong lòng Địch Diên Diên suy nghĩ là cái gì, hắn làm sao có thể không rõ ràng?
“Nhân gia cùng lão gia cũng không mời ta ngồi, ta làm sao dám ngồi!”
Địch Diên Diên là cố ý, nàng muốn hạ mặt mũi này của Lâm Kính Nghiêu, nguyên bản nàng là không có quan tâm những thứ này nhiều, thế nhưng Lâm Kính Nghiêu này thật là xem nàng như không khí! Tốt xấu nàng cũng là tôn chủ phu nhân danh chính ngôn thuận! Nhưng trong mắt Lâm Kính Nghiêu, nàng bất quá là không khí?
Những lời này càng cả tiếng bén nhọn, chánh chánh trùng hợp người chung quanh yên tĩnh trở lại, thoáng cái, tầm mắt của mọi người rơi vào trên người của Lâm Kính Nghiêu, hắn thế nào cũng thật không ngờ, bất quá một nữ nhân nho nhỏ, dĩ nhiên sẽ không để cho hắn mặt mũi như vậy, hắn là không có để nữ nhân này vào mắt, trong lòng thẳng tắp chạy theo ý nghĩ của chính mình, nếu tương lai tôn chủ của Mị Vực cùng môn chủ của Quỷ môn đều nhất nhất trở thành hiền tế của hắn, nữ nhân này dưới con mắt của hắn dưới con mắt của hắn một hạt cát, vò một cái là nát!
“Xem ra, Lâm quan nhân không có ý tứ chiêu đãi ta cùng nương tử…”
Nói, Tà Vô Phong cũng chuẩn bị đứng dậy, mà Lam Thần, cũng đồng dạng ăn ý hiếm có với Tà Vô Phong…
“Nếu không tôn trong phu nhân, cũng là không tôn trọng ta, phu nhân, ta vẫn nàng cùng nàng ly khai đi…”
Giá hạ tử, người chung quanh đang xem hí, mà Lâm Kính Nghiêu thoáng cái cũng hoảng! Nói mới nghĩ tới, đường đường tôn chủ Mị Vực sẽ bởi vì tiểu nữ nhân tùy hứng làm nũng mà chọn rời đi, trăm triệu lần cho người không