Editor: Luna Huang
Bên trong thư phòng đẹp đẽ quý giá long trọng cũng trang nhã, hoàng thượng mặc hoàng sắc cẩm long bào đang đi qua đi lại, suy nghĩ sâu xa, mặt cương nghị hơi lộ ra nghiêm túc…
“Địch ái khanh, y theo lời ngươi nói, Tà vương đi tới Phượng đô, lại không làm kinh động bất cứ người nào, hắn là có cái chủ ý gì?”
(Luna: tìm lão bà)
Đột nhiên dừng bước, đầu không chút nào quay lại, chỉ là trong mắt suy nghĩ càng sâu, nhìn tranh sơn thủy trên tường khí thế bàng bạc, lược lược híp đôi mắt xung quanh đã đầy nếp nhăn.
“Hồi bẩm hoàng thượng, nếu Tà vương đi tới Phượng đô, nhưng chưa kinh động bất luận kẻ nào, chúng ta đây cũng không có tiện làm bất kỳ thứ gì, bất quá, vẫn là cần phải âm thầm quan sát.”
Nếu là Mị quốc có chút hành động gì, bọn họ là phải phòng, y theo tình thế bây giờ, xem ra trong năm nước, Mị quốc là cường đại nhất, Phượng Dạ quốc tuy là đệ nhị, nhưng sợ rằng rất gần Lăng Lan quốc ở phía sau, cũng không hơn Mị quốc.
Vô luận từ các phương diện quân sự hay là từ các phương diện quốc dân sinh hoạt đến xem, Mị quốc đều phát triển được hết sức nhanh chóng, từ lâu siêu việt còn lại tứ quốc. . .
Nếu là Mị quốc đối với Phượng Dạ quốc có bất kỳ ý đồ, bọn họ phải như thế nào ngăn cản? Này phải phòng.
Tà vương là người thừa kế ngôi vị hoàng đế duy nhất của Mị quốc, bí mật xuất hiện ở Phượng Dạ quốc, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, chỉ là, Địch Ngưỡng Thiên chuyển tâm vừa nghĩ, mặc dù là người của hoàng thượng làm việc đều là tinh anh, muốn thần bí theo dõi một người, cũng không phải việc khó, chỉ là, người này là Tà vương, thuyết pháp ngay tại chỗ thay đổi.
Tà vương, chính là nhân vật giống thần thoại mà tồn tại kia, gặp qua tướng mạo chân thực của hắn cũng không có nhiều người, mặc dù có hoàng đế của Mị quốc giúp đỡ cũng chính là thân tổ phụ hắn, xử lý quản lý quốc gia, chỉ là, mọi việc những quốc gia khác mời yến hội hay bết kỳ tụ tập gì, hắn đều chưa từng có đến qua.
Năng lực của Tà vương ai cũng không dám bỏ qua, nếu là Tà vương cũng không để cho tin tức của mình đi tới Phượng Dạ quốc truyền đi, như vậy người của hoàng thượng cũng nhất định không tra được, lại không biết thu được tin tức này, nên, hành tung của Tà vương, là chính hắn cố ý thố lộ!
Như vậy, mục đích của Tà vương làm như vậy lại là vì sao?
Chỉ là trong lòng nghĩ những thứ này, Địch Ngưỡng Thiên không biết hoàng thượng có nghĩ tới hay không, càng không dám nói thẳng ra, dù sao năng lực của thủ hạ hoàng thượng không phải là hắn một quan văn có thể khinh thị, nếu là hắn nói ra phân tích, không biết hoàng thượng có thể hay không cho là hắn là coi thường mật sứ.
“Địch ái khanh cũng hiểu được, Tà vương là cố ý tiết lộ hành tung?”
Thật lâu không nói gì thêm, quay đầu đi, chỉ thấy Địch Ngưỡng Thiên khom lưng, cúi đầu, hình như như có điều suy nghĩ, hoàng thượng cũng tự nhiên minh bạch ý nghĩ trong lòng Địch Ngưỡng Thiên, hắn cũng không có ý trách cứ, chỉ là nhàn nhạt nói ra, những thứ này hắn cũng không phải là không có nghĩ tới.
Không sai, mật sứ này, là hắn tự mình tỉ mỉ chọn, bí mật huấn luyện, tất cả đều là nhất đẳng cao thủ, chỉ là Tà vương là ai, hắn mặc dù không biết, nhưng cũng biết không phải là dễ dàng nắm giữ như vậy. . .
“Địch ái khanh cho rằng, trẫm có nên hay không hảo hảo chính thức yến đãi Tà vương?”
” Hoàng thượng, thứ cho vi thần nói thẳng nếu Tà vương có ý định tiết lộ hành tung, vậy hẳn là sẽ có bước hành động tiếp theo, dù sao Tà vương không có chính thức bái kiến, nếu ta tùy tiện công khai hành tung Tà vương, thật là không thích hợp.”
Lần này, Địch Ngưỡng Thiên không có cấm kỵ, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng. . .
“Hảo, vậy chậm đợi bước hành động tiếp theo của Tà vương đi. . . Đúng rồi, Địch ái khanh, nghe nói Tuyệt nhi đến tướng phủ làm khách. . .”
Chuyện