CHƯƠNG 30: TƯƠNG TRANH
Editor: Luna Huang
“Thoạt nhìn, hai vị đối với Nguyệt Hà thạch của ta đều hết sức cảm thấy hứng thú a! Điều này làm cho Liêu mỗ cảm thấy thập phần vinh hạnh, chỉ là Nguyệt Hà thạch này a, là Liêu mỗ trải qua gian khổ có được, cũng không muốn đơn giản tương nhượng!”
Giọng của Liêu Tuấn Lâm Kính Nghiêu còn hòa hoãn hơn, chỉ là vẫn không có muốn thỏa hiệp, Nguyệt Hà thạch này hắn là thật vất vả mới có được, vì để có được Nguyệt Hà thạch này, hắn hy sinh không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, tuy nói trước mặt hai người tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, thế nhưng duy chỉ có Nguyệt Hà thạch này, hắn là tuyệt đối không thể đơn giản dâng!
“Liêu bang chủ, tự nhiên sẽ không không công bảo ngươi tương nhượng!”
Câu này của Tà Vô Phong vừa mới dứt lời, Cảnh Thương liền từ phía sau đi ra, lấy ra một một hộp gấm thật dài, không cần nhìn cũng biết bên trong nhất định là một thanh kiếm. . .
Địch Diên Diên khẽ cười cười, trong ánh mắt mang theo ăn ý với Tà Vô Phong, tựa hồ là đã sớm biết nàng sẽ gặp chuyện này, những bảo kiếm này nàng là không thích, tài bảo trong nhà nàng mỗi dạng cũng để ý, chỉ không thấy kiếm, lấy ra đổi, dĩ nhiên là là kiếm.
Chỉ thấy Cảnh Thương một bước nhảy tới, mở hộp gấm, xuất kiếm ra, sau đó trực tiếp từ vỏ kiếm rút kiếm, ánh dương quang bắn thẳng đến, chiếu xạ trên thân kiếm, kiếm phong trơn truột trong như gương, vô cùng sắc bén! Mọi người đều thán sợ hãi, ngồi chung đều là người trong giang hồ, ai không thể nhìn ra thanh kiếm này rốt cuộc là loại bảo vật gì, nên tất cả mọi người sợ hãi than, thế nhưng sợ hãi than đồng thời, ở sâu trong nội tâm bọn họ cũng chuyền lên nhè nhẹ, nói vậy Nguyệt Hà thạch, nếu là có được thanh bảo kiếm này, nói không chừng rất tốt!
Tuy rằng còn không có biết thanh kiếm này xuất từ tay người phương nào, chỉ bằng quang mang của kiếm phong chém sắt như chém bùn, đồ của tôn chủ Mị Vực xuất ra cũng đủ để chứng minh quý báu của thanh kiếm này!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Cảnh Thương không nói hai lời, từ trên mặt bàn lấy ra một tờ giấy, đặt ngang kiếm, sau đó mới chậm rãi thả xuống kiếm, một sát na kia khi chạm đến kiếm phong, bị cắt làm hai, hệt như thái mỳ, kiếm thậm chí ngay cả cũng không có động một cái, chỉ là giấy bay xuống bị kiếm chém ra, đây đủ để chứng minh sắc bén của thanh bảo kiếm này!
Mọi người lần thứ hai sợ hãi than, giấy được thả rất cao, nhưng ở một sát na chạm phải liền bị cắt dứt, kiếm như vậy tuyệt đối là thượng phẩm, có thể có được một thanh kiếm như vậy, tổng so với Nguyệt Hà thạch sinh ra quý giá hơn!
“Lấy cái này, có thể đổi không?”
Tà Vô Phong sâu kín nói một câu, nhìn biểu tình của Liêu Tuấn, tựa hồ rất hài lòng thanh kiếm phong này, Nguyệt Hà thạch tự nhiên là khó có được, nhưng thanh kiếm phong thế gian hiếm có, là sản phẩm cuồi cùng của kỳ nhân đúc kiếm ở Lạc Hoa sơn, trên thế gian căn bản không khả năng sẽ tìm một thanh khác. . .
“Nếu như không có nhìn lầm, đây nên là tác phẩm của kỳ nhân đúc kiếm Lạc Hoa sơn. . .”
Một câu nói để mọi người dưới đài lần thứ hai rơi vào trong khiếp sợ, kiếm của Lạc Hoa sơn làm ra ít lại càng ít, mỗi một thanh đều vô giá, người trong giang hồ đều khát vọng có thể được một thanh, võ công thượng thừa hơn nữa nếu không phối một thanh tốt, liền cùng vô dụng vũ chi địa. . .
Đứng cách Cảnh Thương không xa hết lần này tới lần khác thẳng trừng mắt, Nguyệt Hà thạch này hắn vốn muốn có, nhưng thanh kiếm này hắn thì càng dự đoán được! Nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại hai kiện bảo vật có một không hai cũng không thuộc về hắn, vốn có giám bảo đại hội hôm nay chính là mở do để hắn khoe bảo bối, nhưng hôm nay hiện tại vai chính cũng là hắn, để hắn làm sao chịu nổi a! Bất quá hắn còn không có buông tha, trong lòng vẫn tính toán một cái âm mưu, vô luận như thế nào, hắn cũng muốn đem nữ nhi đưa đến trong lòng tôn chủ cùng Lam môn chủ, chỉ chờ gạo nấu thành cơm. . .
Rất rõ ràng Nguyệt Hà thạch này cùng kiến của Lạc Hoa sơn so với các kiện khách không cần nghĩ đến, cái nào cũng yêu thích, Nguyệt Hà thạch là bảo thạch hiếm thế, thanh kiếm phong càng là bảo kiếm người trong võ lâm đều tha thiết ước mơ, người chung quanh đều đầu xuất ánh mắt hâm mộ, trong lòng đều ở đây tính toán có đồ nào trong nhà có thể đổi với kiếm của tôn chủ hay không. . .
“Như vậy ý tứ của Liêu bang chủ là?”
Thấy Liêu Tuấn chậm chạp không nói, hình như trong lòng tính toán, nhìn ra được, hắn là khó có thể, dứt bỏ Nguyệt Hà thạch hắn không dễ có được, nhưng kiếm của Lạc Hoa sơn càng là kỳ kiếm có một không hai, nếu lần này bỏ qua, liền cũng khó tìm được nữa!
“Nếu như Liêu bang chủ vẫn không có thể quyết định, không bằng nhìn đồ của ta. . .”
Ngay thời gian Liêu Tuấn không nói, Lam Thần cũng không cam lạc hậu phát lên tiếng, Tử Lam đứng ở phía sau cũng phi thường phối hợp từ trên người xuất ra một cái hộp gỗ, không biết có phải hương khí phát ra từ trên cái hộp hay không, là một loại hương khí trầm trầm ngửi cũng rất thoải mái, ngưng thần tĩnh khí, thế nhưng vị đạo không lớn, nếu không phải Địch Diên Diên ngồi gần nhất, chỉ sợ là ngửi không ra. . .
“Không biết Lam môn chủ chuẩn bị lấy bảo vật gì trao đổi với ta?”
Liêu Tuấn nhiều hứng thú hỏi, tuy rằng cũng dự liệu được Nguyệt Hà thạch này của mình nhất định sẽ khiến cho mọi người hứng thú, chỉ là không có nghĩ tới dẫn tới tôn chủ của Mị Vực cùng môn chủ của Quỷ môn tranh chấp, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ!
“Trường, linh, hoàn.”
Môi mỏng của Tử Lam nhẹ nhàng nói ra ba chữ, mà ba chữ này liền cho người lần thứ hai rơi vào trong khiếp sợ!
Trên giang hồ ai cũng biết trường linh hoàn rốt cuộc là cái gì, một loại thần dược thất truyền đã lâu được bí thuật tinh luyện mà thành, ăn một viên giảm mười tuổi, chỉ là, đây vẫn chỉ là một truyền thuyết, tuy rằng vẫn luôn sẽ có vài người liên tục tìm kiếm, vẫn như cũ thật lâu không có kết quả, tất cả mọi người không thể tin được đây là thật, có phải Lam môn gạt người hay không? Dù sao một ngày chưa người dùng thử, ai cũng khó mà biết được đến cùng thật hay giả. . .
“Đây là trường