CHƯƠNG 33: QUYẾT ĐỊNH TRỞ VỀ
Editor: Luna Huang
Bởi vì Địch Diên Diên giả kia kéo dài, Nguyệt Hà thạch tự nhiên là bị Tà Vô Phong thuận lợi mang đi, mà Lam Thần cũng không có bao nhiêu lưu ý, nếu trước Diên Diên không có xuất hiện, Lam Thần đối với Nguyệt Hà thạch này là nhất định phải được, nhưng Diên Diên giả xuất hiện lại cắt đứt hết thảy tất cả.
Cuối cùng đề nghị Diên Diên giả nói ra, hắn đã từng động tâm, muốn đáp ứng hợp tác, chỉ là chẳng biết tại sao, khi hắn thấy người giống hệt người trong lòng mình, nhưng ở trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười âm hiểm, tim của hắn liền đau đớn. . .
Nên hắn cũng không có sảng khoái đáp ứng, chỉ là không có lên tiếng, bất quá, tựa hồ Diên Diên kia là rất xác định hắn sẽ đáp ứng hỗ trợ, trước khi Lam Thần không có tiến một bước phản ứng, nàng đã xoay người ly khai, về phần đi đến phương hướng nào, vì sao nàng sẽ ở trong u lâm này, Lam Thần cũng không có miệt mài theo đuổi nhiều, chỉ là khẽ lắc đầu một cái liền xoay người ly khai, về phần Nguyệt Hà thạch, hắn biết, thời gian bị kéo dài, một khắc kia liền rơi vào trong tay của Tà Vô Phong, không cần thiết cưỡng cầu. . .
Đến cuối cùng Lam Thần không có trở về Lâm phủ, mà là về tới nơi ở, trực tiếp phái người gọi Tử Lam trở về. Tất cả mọi người cho rằng Lam Thần không chịu nỗi thua cuộc, nhưng không ai lý giải, giờ này khắc này một hồi âm mưu lớn hơn đang nổi lên, mà Lam Thần là người cảm kích tạm thời.
. . .
“Tiểu thư, Minh Diên cô nương cùng Lãnh công tử tìm ngươi . . .”
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, thanh âm thanh thúy của Thanh nhi vang lên, mới vừa trở lại, nàng cầm trà cụ đang chuẩn bị pha trà cho tiểu thư cùng cô gia, liền thấy thân ảnh một cao một thấp ở viện môn đi tới. Nghe xong ý đồ đến của hai người, liền dẫn đưa bọn họ vào.
“Ân, các ngươi đã tới, mời ngồi.”
Hình như sớm dự liệu được hai người đến, Địch Diên Diên nhìn sang ngoài cửa, vung lên dáng tươi cười, ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ vưu kì đẹp!
“Ngươi thật giống như. . . Đang chờ chúng ta a!”
Bên này Minh Diên mới ngồi xuống, liền dựa sang phía của Địch Diên Diên, nhìn như lão hữu đã nhận thức nhiều năm tương phùng, đối với vị đại mỹ nữ tuyệt thế trước mắt này, trong lòng Tà Minh Diên có một loại cảm giác thân thiết. Nghĩ đến bản thân từ nhỏ đến lớn bên người có không ít các tiểu thư hoàng thân quốc thích, nhưng bằng hữu lại không có bao nhiêu, cho dù là hai vị tẩu tử trong nhà, cũng là từ nhỏ bồi bên nàng, có thể nói tâm sự, cũng không hoàn toàn tín nhiệm.
Giống như lúc đầu Lãnh Tác cùng chuyện của nàng, muốn tìm một người có thể bên người nàng ủng hộ nghĩ cách của nàng, một người cũng không có! Nếu không phải cuối cùng mẫu phi rốt cục nhẹ dạ xuất thủ giúp một tay, nàng cùng Lãnh Tác cũng sẽ không có cuộc sống bây giờ. . .
Mà nàng luôn có một loại cảm giác, nếu lúc đó nữ tử trước mắt này ở đây, hết thảy tất cả có lẽ sẽ trở nên bất đồng, nàng có lẽ căn bản không giả chết trốn đi. Nên, từ lúc Địch Diên Diên nói rõ ý đồ đến, nàng đã hoàn toàn đối với kỳ nữ có thể bắt được lòng Tà vương lãnh diệnTà Vô Phong này buông cảnh giác xuống. Thậm chí, đáy lòng xem Địch Diên Diên là hảo bằng hữu, hảo tỷ muội!
“Đúng vậy, chờ một đáp án của các ngươi, đã nghĩ xong?”
Nhìn Tà Minh Diên hình như nghĩ thông suốt tất cả, không cần phải nói ra, Địch Diên Diên cũng đã biết đáp án. . .
“Ân, chúng ta quyết định trở về với các ngươi, ta muốn trở về, thỉnh phụ vương tha thứ sự tùy hứng của ta, còn có trong hai năm qua vẫn để mẫu phi lo lắng, thật sự là ta bất hiếu, hiện tại, Lãnh Tác là trượng phu của ta, vô luận bọn họ thừa nhận hay không, cũng đã bán nhi tử của là bọn họ, nên cùng ta hiếu thuận bọn họ!”
Đôi mắt của Lãnh Tác chăm chú nhìn trên người của Tà Minh Diên, đối với lời của Tà Minh Diên, nửa điểm muốn ý phản bác cũng không có, đại khái khăng khăng một mực thích một người, chính là cái hình dạng này, cho dù đối phương nói, là chuyện từ trước đến giờ bản thân cũng sẽ không làm, hắn cũng sẽ nghĩa vô phản cố mà làm. . .
“Vậy rất tốt a! Thành vương phi thấy nữ nhi của mình trở về, nhất định sẽ rất cao hứng! Về phần những vấn đề khác, yên tâm đi, còn có tướng công của chúng ta gánh! Tướng công, đúng không?”
Thân mật dựa vào Tà Vô Phong ngồi ở bên cạnh mình, ôm cánh tay rắn chắc hữu lực kia, phảng phất chỉ cần dựa vào một chút như thế, phiền não gì cũng sẽ được giải quyết. Đó là tự nhiên, đừng nói trước gia gia không đồng ý, có thể có vật ách tắc hay không, ngay cả có một câu nói của Tà vương, ai còn dám nói gì? Nếu đến lúc đó gia gia thật đúng là có ý kiến gì, nàng còn có thể tự thân xuất mã!
“Ân, nàng ngươi là tốt rồi!”
Biết thê tử mình lại quen một bằng hữu mới, cái loại nhìn như không thèm để ý này của Tà Vô Phong đã là chuyên gia, mà tiểu nữ nhân của mình nói, hắn làm sao phản bác, về phần chuyện của người khác, hắn thật không có tâm tình quản nhiều như vậy, chỉ cần là Diên Diên muốn hắn làm, hắn ngoan ngoãn thuận theo là được. . .
“Tốt lắm, chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu trở về!”
Mặc dù cách ngày giám bảo đại hội kết thúc còn có hai ngày, nhưng Địch Diên Diên đã không có tâm tình ở Lạc châu nữa, hận không thể lập tức mang theo Tà Minh Diên chạy vội trở về, chỉ cần nghĩ đến Thành vương phi thấy nữ nhi sẽ là hình dạng vui vẻ sung sướng như thế nào, Địch Diên Diên không có tâm tư tiếp tục lưu lại, hơn nữa, lần này bảo vật được chú ý nhất cũng bị Tà Vô Phong hoàn hảo vô khuyết đưa đến trên tay của mình, nàng còn có cái gì chưa đủ?
“Vội vả như vậy a. . . Bất quá cũng tốt, nhanh trở về một chút, cũng nhanh chặt đứt cái cọc tâm sự này, hai năm qua, ta cũng vẫn tưởng niệm mẫu phi cùng phụ vương, cho dù bọn