Editor: Luna Huang
“Chuyện của tỷ tỷ, nhị phu nhân không cần phải lo lắng, phải gánh vác tâm cũng là chuyện của cha ta, khi nào đến phiên ngươi!”
Một thân bào hoa đại hồng, hài thêu hồng nhạt, dáng vẻ tuyệt xấu, Địch Diên Diên từ hàng lang thông phòng khách bước ra, nhìn cũng không nhìn qua Lâm Mỹ Kiều một mắt, trực tiếp đi đến ghế tre bên người Địch Hiểu Nhược, sau đó ngồi xuống…
“Diên Diên, ngươi xem ngươi, bá nương tới, gọi cũng đã quên luôn rồi? Hoàn hảo ở đây không có người ngoài, nếu không để người chê cười rồi, ngươi biết những người đó vẫn luôn lấy việc người không lưu tâm làm đề tài mà!”
Lâm Mỹ Kiều “Hảo tâm” Nhắc nhở, ngoài miệng là ấm áp nhắc nhở, kì thực là đang giễu cợt, trong lòng nàng đối với Địch Diên Diên là tràn ngập chẳng thèm, nhưng thân cha của Địch Diên Diên, đương kim thừa tướng, người tâm phúc trước mặt của hoàng thượng, đủ để cho nàng không dám làm càn, trượng phu của mình mất sớm, nhà mẹ đẻ mặc dù có một chút quyền thế, nhưng nàng bất quá là một thứ nữ, tạm thời chỉ có thể chịu một ngụm khí!
“Bá nương? Bá nương của ta từ mười ba năm trước đây đã cưỡi hạc tây du rồi, làm sao có thể xuất hiện ở trước mặt ta? Lẽ nào hồn của bá nương ta trên thân ngươi? Nhưng bá nương thật không có ánh mắt, nàng sinh tiền xinh đẹp ra sao, lại đêm hồn phách ký thắc lên người xấu nữ?”
Địch Diên Diên không có bao nhiêu lưu ý, chỉ là ý tứ lời nói ác độc vẫn không có buông tha nữ nhân không biết xấu hổ này, một câu nói như vậy, mặt của Lâm Mỹ Kiều nhất thời hết hồng đến hắc, trong mắt không che giấu được phẫn uất. . .
“Diên Diên, tốt xấu gì ta cũng là nhị bá nương của người. . .ngươi thật không nên nói chuyện với ta như vậy, chỉ là, ta dù sao cũng là trưởng bối, sẽ không so đo nhiều với ngươi, ngươi a, giúp ta hảo hảo khuyên nhủ Hiểu Nhược, chung thân đại sự không thể lỡ. Gia công tử điều kiện thật không sai!”
Cho rằng Địch Hiểu Nhược không đi ra, không hỏi thế sự, cái gì cũng không biết, cho rằng Địch Diên Diên chỉ là một người ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, liền mắt không nháy mặt không đỏ nói dối, còn vẻ mặt hảo tâm!
“Nhị phu nhân còn giống như không có nghe hiểu được lời của ta? Tỷ tỷ, có phải là năng lực biểu đạt của ta xảy ra vấn đề hay không? Ta đây thì lập lại lần nữa. . . Nhị phu nhân, chuyện của tỷ tỷ ta, không phiền ngươi tới lo lắng. Cha ta sẽ vì nàng có dự định tốt, ngươi muốn quan tâm, thì quan tâm nữ nhi bảo bối của ngươi là được!”
Địch Diên Diên chỉa vào gương mặt vô tội, mở miệng lần nữa, chỉ là trong giọng nói kiên định cùng không cho thái độ cự tuyệt đủ để cho Lâm Mỹ Kiều sửng sốt, sửu nữ nhân này vào lúc này sẽ có cứng cỏi như vậy? Lẽ nào nàng bây giờ thực sự đến một nữ nhân vừa xấu vừa nát cũng đấu không lại? Hay là, thân phận của nàng bây giờ thật để cho Địch Diên Diên coi thường? Tốt xấu nàng cũng là góa phụ của tiền Lễ bộ Thượng thư Địch Mạnh Thiên a!
“Này. . .” Lâm Mỹ Kiều vẫn như cũ không phục, chỉ muốn tiếp tục dây dưa. . .
“Được rồi, cha để cho ta tới bồi tỷ tỷ thanh tu, là không muốn để cho người khác quấy rối, nhị phu nhân vẫn là mời trở về đi, chuyện ngươi nói, ta sẽ cùng cha thương lượng, hắn sẽ an bài.”
“Hảo, ta đi trước. . .” Địch Diên Diên luôn mãi đem Địch Ngưỡng Thiên dời ra ngoài, nàng có thể không đi sao?
Chỉ là, chỉ thấy không có gì hay để nói nữa, trực tiếp xoay người liền đi, không chút nào để ý tới đến lễ tiết hay không lễ tiết gì nữa, nhưng ngay khi xoay người sang chỗ khác một khắc kia, vốn mặt còn treo nụ cười liền cấp tốc chuyển hoán, ngoan tuyệt cùng phẫn nộ nhất thời bao phủ trên mặt, ngoài miệng lộ nụ cười âm hiểm mỏng, trong lòng âm thầm quyết định, nếu như vậy cũng không cần trách nàng không từ thủ đoạn, vô luận như thế nào, Địch Hiểu Nhược cũng phải thay nữ nhi bảo bối của nàng xuất giá!
. . .
Ba ngày sau, Địch Diên Diên trở lại tướng phủ.
Vốn tưởng rằng, thời gian nàng trở lại trúc phòng, người nam nhân kia sẽ theo tới, chỉ là ba ngày tĩnh đi qua chứng minh ý tưởng của nàng ý tưởng của nàng sai lầm, bất quá, vì lý do an toàn, nàng vẫn là đem chuyện này nói cho Địch Hiểu Nhược, chỉ là thấy nàng cũng không có quá lo lắng, cuối cùng còn nói một câu để cho nàng không hiểu hết.
“Mục tiêu của người nam nhân kia là ngươi, không phải là ta, nên ta sẽ không lo lắng. . .”
Những lời này hình như một ít vô tình, cái gì là nàng, Hiểu