Q2 – CHƯƠNG 23: BÍ MẬT CỦA LÂM VƯƠNG
Editor: Luna Huang
Sáng sớm hôm sau, Tà Vô Phong cùng Địch Diên Diên đã đến trong cung của Tà đế kính trà, nghi thức kính trà này quan trọng nhất là tấm lòng, nên căn bản không có bao nhiêu người ở đây, cũng chỉ có Duẫn Nguyệt cùng Địch Ngưỡng Thiên, còn có hoàng thượng bồi Duẫn Nguyệt đến.
Kính xong trà cho Tà Lam Kiếm, ứng với hắn đề nghị, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong cũng kính trà cho Địch Ngưỡng Thiên cùng Duẫn Nguyệt, cũng đại biểu cảm tạ chiếu cố dưỡng dục của hai người nhiều năm trước tới nay!
Sau đó chính là đến thần lâu thượng hương,, đến thần lâu, nơi đó bố trí một chút cũng không kém địa phương khác, càng vì mùi hương nhàn nhạt cho người có được một loại an bình.
Không biết vì sao, từ lúc đi vào thần lâu, Địch Diên Diên phát hiện trên mặt gia gia luôn luôn mang theo một mỉm cười nhàn nhạt, đó là bình thường khó có thể nhìn thấy.
Biết thời gian đi vào lầu chính, Địch Diên Diên mới hiểu được, bởi vì nơi này, là địa phương của ái thê của gia gia, nãi nãi của Tà Vô Phong an nghỉ…
Tà Lam Kiếm dẫn đầu tiến lên, thượng hương, liền đến chỗ hai phu thê Tà Vô Phong, sau đó, Tà Lam Kiếm liền đi tới trước bài vị của ái thê, tinh tế toái toái nói gì đó, trên mặt vẻ mặt từ cười, cứ vui vẻ như tiểu hài tử, tựa hồ tựa như thê tử của chính mình thực sự ngay trước mặt của mình một dạng…
Trong thần lâu cũng chỉ có Tà Lam Kiếm cùng phu phụ Tà Vô Phong ba người, Tà Lam Kiếm là cùng ái thê mình trò chuyện, nói đã hoàn thành nguyện vọng trước khi chết của thê tử, để Tà Vô Phong, tôn tử duy nhất của bọn họ thành gia!
Mà Tà Vô Phong còn lại là dẫn Địch Diên Diên đứng ở phía trước bài vị của phụ mẫu mình, thấp giọng nói một câu…
“Phụ vương, mẫu phi, đây là Diên Diên, thê tử của ta…”
Tà Vô Phong mặc dù là người lạnh lùng, thế nhưng đây đối với phụ mẫu hắn ở chung tám năm với hắn yêu hắn, tình cảm của hắn vẫn là rất thâm hậu, trong trí nhớ ân ái của phụ mẫu, luôn luôn cẩn thận quan tâm đến hắn…
Trải qua thượng hương, ba người liền tới Bảo Chính điện phụ cận thần lâu, đây cũng là địa phương tế thiên dâng hương duy nhất trong cung, Tà đế ba người đến, người của Phượng Dạ quốc cùng Bắc Nguyệt quốc đều đã ở chỗ này chờ, mà người của Cổ Tiếu quốc, nói quận chúa còn phải tắm rửa thay y phục xong mới khoan thai đến…
Trong Lâm Tố cung
“Lỵ nhi, ngươi thực sự muốn làm?”
Nhìn muội muội mình vén ống tay áo lên, cầm lấy một con rắn cả người bích thanh đặt ở trên cánh tay của mình, Cổ Lặc có chút đau lòng, chỉ là nhất tâm lo lắng muội muội sẽ chết như vậy! Những thứ khác, hắn cũng không muốn nữa!
“Hoàng huynh yên tâm, mẫu hậu nói qua, Lỵ nhi chắc là sẽ không bị bích xà cắn chết, chỉ cần cho nó cắn một ngụm như thế, sau đó uống máu của nó, công lực của Lỵ nhi sẽ tăng, đến lúc đó, nhất định có thể tìm được hung thủ! Chuyện về sau cũng liền dễ làm rồi!”
Vì mình, cũng vì hoàng huynh, nàng chỉ có thể làm như vậy! Lần trước tiên đoán đã nhiều năm không làm như vậy, nên thất thủ, lần này, nhất định không thể thất thủ nữa, cần chứng minh nàng nói không sai, lần này là cơ hội cuối cùng!
Hàm răng của Bích xà sắc bén, chỉ có Cổ Tiếu quốc mới có, hơn nữa cực kỳ hiếm lạ, là thần vật trong truyền thuyết của Cổ Tiếu quốc, có lực lượng thần bí, nhưng trong cơ thể có kịch độc, nếu bị cắn, trong một khắc đồng hồ nhất định tử vong, nhưng nếu đại nạn không chết, lực lượng của người này sẽ được đề thăng, cũng chính là nếu người vốn là có thần lực bị cắn, không có chết, sau đó giết chết bích xà, uống máu của nó, thần lực của người này tất tăng!
“A…”
Thời gian bích xà cắn, Cổ Lỵ đau đến mồ hôi lạnh đều chảy ra, thế nhưng nàng vẫn không có buông tha, trực tiếp cố sức nhấn đầu của bích xà một cái, răn rơi vào địa phương càng sâu, máu chảy ra đều là màu đen, thậm chí Cổ Lỵ nguyên vốn đã khong có da thịt trắng nõn đều thoáng cái trắng bệch, không có chút huyết sắc nào!
“Lỵ nhi, đủ rồi, mau buông ra! Nếu không ngươi sẽ mất máu mà chết!”
Bích xà là động vật hút máu, chỉ cần dính vào máu, sẽ liều mạng hút, cho đến khi hút khô hút khô hoàn toàn máu mới thôi!
Nghe được lời của hoàng huynh, Cổ Lỵ mới lấy bích xà ra, bởi vì đang bị bích xà cắn, đồng thời bích xà sẽ phóng xuất ra một loại nướt bọt cho người dễ sản sinh ảo giác, để người bị cắn khó có thể thanh tỉnh…
Sau khi giết chết bách xà, trực tiếp uống cạn xà huyết, nhất thời miệng đầy mùi máu tươi để Cổ Lỵ ý thức được, bản thân vì Tà Vô Phong hy sinh rất nhiều! Thậm chí không tiếc lấy tính mạng đi đổi!
Lúc chưa có bị cắn trước, nàng cũng thậm chí không biết mình có thể thực sự sẽ có việc gì hay không! Nàng có thể sẽ bị rắn cắn chết a!
Nên lần này, chỉ sẽ thành công, không thể thất bại! Tuyệt đối muốn trừ Địch Diên Diên, sau đó từng bước một thu được lòng của Tà vương!
Súc xong miệng, thay xong y phục, liền dẫn Cổ Lặc đi đến Bảo Chính điện…
…
“Cổ Lặc bệ hạ, Cổ Lỵ quận chúa, giá lâm!”
Vai chính rốt cục xuất hiện, tầm mắt của mọi người dời đi qua đó, trong con ngươi nhìn thấy Cổ Lỵ tựa hồ không giống với trước, ai cũng không thể nói ra là khác ở chỗ nào.
Trái lại Địch Diên Diên nhìn thấu bất đồng của Cổ Lỵ, toàn thân khí tức cao thấp tản ra thâm độc, xanh cả mặt, đôi mắt hiển hiện ra một loại nhan sắc bích lục, càng kinh khủng, hơn nữa tựa hồ có chút không thích hợp, giống như là người trúng độc, cho dù vừa dùng giải dược cũng phải một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại, mà giờ khắc này, nàng là căn bản không có khôi phục hình dạng như cũ!
“Quận chúa, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Địch Diên Diên thấy, Tà Vô Phong cũng thấy, Tà Lam Kiếm tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cùng Tà Vô Phong đều biết, đây là chuyện gì xảy ra.
“Chuẩn bị xong…”
Không khó nghe ra, lúc nói chuyện Cổ Lỵ đều vưu hiển lo lắng bất túc.
“Nàng làm sao vậy?”
Nhìn Tà Vô Phong bên người mình là biết chuyện gì xảy ra, Địch Diên Diên liền thấp giọng hỏi.
“Nàng trúng độc của bích xà, phải cẩn thận, tuyệt đối không nên đụng nàng!”
Không nghĩ tới nữ nhân này để chứng minh bản thân, thật đúng là liều mạng!
“Bích xà? Trách không được! Nhưng không phải nói phàm bị bích xà cắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ?”
Vì sao Cổ Lỵ bây giờ còn êm đẹp đứng ở chỗ này? Hơn nữa, bích xà không phải là chỉ ở lãnh thổ của Cổ Tiếu quốc mới có sao? Vì sao đến nơi này…? Lẽ nào truyền thuyết kia là thật?
“Có nghe qua về truyền thuyết của bích xà? Nhưng truyền thuyết kia vẫn không hết, phàm là người bị bích xà cắn không chết, nhưng máu của người đó hàm chứa kịch độc, so với độc của bích xà còn độc hơn trăm lần, vừa tiếp xúc sẽ lập tức chết! Xem ra, vậy hai huynh muội kia thì không biết! Nên, Diên Diên, cách xa nàng chút!”
Tà Vô Phong không nói thêm gì, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, bất quá đối với an nguy của Diên Diên hắn cũng thập phần lưu ý.
“Ân…”
Thời gian Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong trò chuyện, Cổ Lỵ đã đứng ở trước thần đàn, làm xong tất cả chuẩn bị, thế nhưng thân thể cũng lắc càng ngày càng lợi hại, hình như run rẩy hoàn toàn không khống chế được bản thân.
“Lỵ nhi!”
Mọi người còn đang nhìn Cổ Lỵ tựa hồ tất cả đã chuẩn bị xong, tụ tinh hội thần nhìn, cho rằng lay động bất quá cũng là khúc nhạc dạo trước khi tiến hành tiên đoán, mọi người liền không cho là đúng, nhưng không nghĩ tới, đó không phải là khúc nhạc dạo…
Chỉ thấy Cổ Lặc đứng ở bên người Cổ Lỵ vội vàng tiến lên tiếp nhận thân thể của Cổ Lỵ, mà vô luận Cổ Lặc gọi thế nào, Cổ Lỵ cũng là không nghe được, thân thể mềm, căn bản không bị khống chế.
Địch Diên Diên thấy vậy, bước nhanh từ trong lòng của Tà Vô Phong đi tới, đi tới trước mặt của Cổ Lặc, từ trong lòng từ trong lòng một viên dược hoàn, đưa tới trước mặt Cổ Lặc.
“Cho nàng ăn vào…”
Mọi người mang theo nghi hoặc nhìn về phía Địch Diên Diên, Cổ Lặc tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, cúi đầu nhìn dược hoàn hắc sắc trong tay Địch Diên Diên một chút, muốn nói điều gì, lại bị một câu nói của Địch Diên Diên đình chỉ.
“Nếu không cho nàng ăn vào, độc khởi nàng tất vong! Bổn cung mặc dù ghét nàng, nhưng là không đến mức vào lúc này bỏ đá xuống giếng!”
Địch Diên Diên đích xác thừa nhận nàng ghét Cổ Lỵ, nhưng không đến mức muốn nàng