Mây đen áp tự, trời cao cuộn tuyết.
Thịnh Trường Dực đứng ở trong đình, trông thấy nàng nâng cái dù của hắn, đi từng bước giữa bầu trời xám xịt.
Ngày đông rõ ràng cô quạnh nhưng hắn nhìn bóng dáng của nàng lại nghĩ tới ngày xuân rực rỡ.
Nàng có lẽ là xuân sắc ở nơi đây.
Ở thời khắc này, hắn và đông tuyết đều là khách qua đường, nàng ôm cảnh sắc ngày xuân chiếu rọi núi sông.
Lòng Thịnh Trường Dực nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, ánh mắt dõi theo một người một dù đang đi… đột nhiên, nàng dừng lại.
Đôi mắt có hơi rũ xuống liền kìm lòng không được mà nâng lên, mở to, bóng dáng dịu dàng cầm dù đứng cách đó không xa đón lấy gió tuyết phản chiếu rõ ràng trong mắt hắn.
Giây phút đó, hắn nhịn không được mà nín thở.
Vạn vật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói của nàng.
"Có phải lúc trước chúng ta từng gặp nhau?"
Khuôn mặt dịu dàng của nàng mang theo một chút thanh lãnh, ló người ra từ dưới cái dù của hắn, mờ mịt hỏi hắn: "Trước lúc ở thôn trang ngoại thành Vân Châu, có phải chúng ta đã từng gặp nhau."
Thịnhh Trường Dực nhẹ nhàng cười lên.
"Ngươi nhớ ra rồi sao?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Thần nữ không nhớ là gặp khi nào, nhưng thần nữ đã thấy người lúc nãy…"
Lúc nãy cái gì đây?
Đôi mắt lúc nãy, vẻ mặt lúc nãy sao?
Nàng đắn đo một lát, nhưng lại hỏi không ra.
Thịnh Trường Dực lại tiếp lời nói: "Trước năm mười một Cảnh Diệu, chúng ta đúng là từng gặp, còn từng gặp mấy lần."
Chiết Tịch Lam có hơi kinh ngạc: "Từng gặp mấy lần?"
Nàng nhíu mày: "Nhưng thần nữ không nhớ."
Thịnh Trường Dực lại cười: "Lúc ấy ngươi còn nhỏ.....!Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là năm thứ nhất Cảnh Diệu."
Năm thứ nhất Cảnh Diệu….
Chiết Tịch Lam cũng nhiễm lên ý cười: "Thần nữ sinh ra vào tháng chạp năm thứ nhất Cảnh Diệu."
Thịnh Trường Dực: "Đúng, năm đó, tân đế kế vị, phụ thân ta thành phiên vương Vân Châu, ta theo phụ thân đi đến Vân Châu, trên đường gặp phụ thân ngươi, nên đã cùng nhau trở về."
"Khi đi qua nhà ngươi, là lúc đang mưa tuyết mịt mù, a nương ngươi dẫn a tỷ ngươi, ôm ngươi ra đón phụ thân ngươi, cả nhà đoàn tụ, tiếng cười vui yên bình.
Ta nhớ.....cha ngươi vừa lấy tay chạm nhẹ đến ngươi một cái, ngươi liền khóc lớn lên, thật là lớn tiếng, ta nhịn không được, liếc mắt nhìn một cái."
Từ trong những lời này Chiết Tịch Lam dường như nhìn thấy được sự vui vẻ của mười lăm năm trước, nàng giật mình một hồi, rồi sau đó hỏi: "Lúc đó a nương thần nữ cũng sẽ cười với cha sao?"
Thịnh Trường Dực: "Cười."
Cười rất tươi.
"A nương ngươi rất vui vẻ, về sau, a nương ta còn cho bà ấy một cây trâm."
Chiết Tịch Lam nhớ lại: "Là một cái trâm hoa đào bảo thạch sao?"
Thịnh Trường Dực ừ một tiếng: "Phải."
Chiết Tịch Lam liền nói: "Cây trâm hoa đào bảo thạch kia đổi được một bao gạo, nhà thần nữ ăn được ba tháng."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Khi đó tất nhiên là thần nữ không nhớ được."
Nhưng lại không muốn hỏi nữa.
Năm mười một Cảnh Diệu lúc gặp Thịnh Trường Dực ở ngoại thành Vân Châu nàng cũng mới mười một tuổi, căn bản không nhớ được bao nhiêu chuyện, càng đừng nhắc đến lúc trước.
Chiết Tịch Lam tựa đầu vào cán dù, không hỏi còn từng gặp lúc nào nữa, nàng chỉ hỏi: "Người còn nhớ cận vệ lúc trước của người là Chu Lan Cảnh không?"
Thịnh Trường Dực gật đầu: "Nhớ."
"Ta nhớ."
Hắn biết rõ nàng muốn hỏi điều gì, nghiêm túc nói: "Hắn không sao."
Dù của nàng đã đọng lên một tầng tuyết thật dày.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời càng lúc càng tối, bèn nói: "Ngươi về trước đi, lần sau lại nói cho ngươi nghe."
Chiết Tịch Lam nhìn hắn một cái, cúi người hành lễ, sau đó quay người rời đi.
Mãi đến khi nàng quẹo vào hành lang, Thịnh Trường Dực mới quay đầu lại.
Hắn cũng không có mang mũ choàng, mặc kệ gió tuyết trở về trai xá.
Thịnh Sóc giật mình, bước nhanh tới lấy áo choàng cho hắn: "Thế tử gia, không phải người có dù sao?"
Thịnh Trường Dực: "Cho người ta mượn rồi."
Hắn ngồi xuống uống trà, Kim Đản tò mò tới gần: "Lúc này người đã điều tra xong chưa Thế tử gia? Bên trên đèn Trường Minh của Chiết cô nương viết tên ai ạ?"
Thịnh Trường Dực dừng tay một chút, cũng không uống trà, dứt khoát đặt chén trà lên bàn, Thịnh Sóc liền lập tức vỗ một bàn tay lên đầu Kim Đản: "Không nên hỏi thì đừng có hỏi, luyện đao của ngươi đi!"
Kim Đản bị đánh đến gào khóc kêu to, Thịnh Sóc vội vàng đuổi theo chặn miệng hắn lại, Ngân Đản hừ một tiếng, cũng lén đi qua ngáng chân Thịnh Sóc.
Trong tiếng ầm ĩ, Thịnh Trường Dực lại có hơi xuất thần.
… Yến Hạc Lâm.
Nàng đốt đèn Trường Minh cho hắn làm cái gì?
..............
.wattpad.com/user/thilathila
Trận tuyết này vẫn rơi đến tối, các nàng lại ở một đêm trên núi, sáng sớm ngày hôm sau bão tuyết ngừng lại.
Sau khi tuyết trên đường xuống núi được xúc đi, Ngũ phu nhân liền kêu người khiêng Ban Minh Kỳ xuống núi để về nhà.
Chuyện này không thể chậm trễ được.
Thế là một đoàn người liền thu dọn hành lý, trước khi chuẩn bị đi còn đụng phải Phó phu nhân tự mình đến đón huynh muội Phó gia.
Ngũ phu nhân hoàn toàn không cho Chiết Tịch Lam lộ mặt, tự mình chào hỏi Phó phu nhân một tiếng, rồi dẫn đám nhỏ rời đi.
Phó Lý nằm ở trong xe ngựa dùng đôi mắt trông mong nhìn đoàn xe của phủ Nam Lăng Hầu rời đi, thở vắn than dài.
Phó phu nhân tát vỗ lên mặt hắn: "Ngươi thực là muốn chọc ta tức chết! Hôm nay ngươi nhìn thấy rồi, nàng ta cũng không có ý gì với ngươi, ngươi đừng đi dây dưa nữa."
Lại nhìn nữ nhi, chỉ thấy nàng ta uể oải suy sụp thì hít một hơi: "Con lại bị nàng ta đánh phải không?"
Phó Sư Sư không lên tiếng.
Nàng ta cúi đầu dựa vào cửa sổ, gió lạnh không xuyên vào xe ngựa được, nhưng mà lòng của nàng ta thật lạnh thật lạnh.
Phó Sư Sư không được tính là thông minh, hôm qua sau khi cãi nhau với Chiết Tịch Lam, trên đường đi vừa sợ hãi vừa bực tức, buổi tối tức giận đến cơm cũng không ăn, nhưng đợi đến lúc muốn đi ngủ ngủ, nàng ta lại lăn lộn khó ngủ, bên tai hiện ra lời nói của Chiết Tịch Lam.
… ngươi tưởng a tỷ của ngươi rất sung sướng sao?
… cả nhà các ngươi, bám vào trên người a tỷ ngươi gặm xương hút máu....
Nàng ta trợn tròn mắt đến bình minh, sau khi sắc trời sáng rõ mới ngủ thật say.
Lúc này xe ngựa lắc lư, làm cho nàng ta không được an bình, lòng cũng lắc tới lắc lui.
Lúc thì nàng ta cảm thấy a tỷ rất tốt, có vinh hoa phú quý hưởng không hết, lúc lại đứt quãng nhớ tới, mỗi lần nàng ta nhìn thấy a tỷ, trong mắt của a tỷ cũng không có nét cười như ở Vân Châu nữa.
A tỷ sung sướng không?
Nàng ta ngơ ngác hỏi a nương: "Tại sao phải đưa a tỷ đi tuyển tú vậy ạ? A tỷ ở một mình trong cung, thật không vui."
Phó phu nhân nghe vậy thì giận dữ: "Con lại nghe nói nhảm ở chỗ nào rồi! Câm miệng đi! "
Phó Sư Sư câm miệng, ngược lại là vẻ mặt Phó Lý lộ ra chút khổ sở: "Đều là vì lời nói của vị đạo sĩ kia."
Lúc trước nhà bọn họ rất nghèo, về sau cha hắn trợ giúp một đạo sĩ rồi trở thành hảo hữu.
Đạo