Chiết Tịch Lam quay người mà đi, càng đi càng nhanh.
Trí nhớ của nàng rất tốt, đường từng đi qua một lần thì sẽ không đi nhầm, liền dựa theo đường lúc đi đến để quay lại.
Ánh sáng ngày đông ấm áp vừa vặn, trên hành lang, gần bức tường bên kia có vô số cửa sổ được khảm, một bên khác treo rèm làm từ những nan trúc.
Rèm trúc không ngăn được gió, không cản được phong hàn, nhưng có thể để cho ánh sáng li ti xuyên qua, chiếu trên cửa sổ.
Khi Chiết Tịch Lam mặt không cảm xúc bước cực nhanh đi ngang qua từ hành lang thẳng tắp này, bị ánh sáng lộn xộn chọc vào mắt.
Nàng kìm lòng không được giơ tay lên ngăn cản ánh sáng, tay liền đụng phải mặt.
Mặt...!nàng đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn một khắc, sờ sờ trên mặt.
Vệt nước mắt vừa nãy khóc đã khô, trong mắt cũng đã không có nước mắt nữa.
Nàng lại chần chờ dùng cái tay còn lại sờ lên ngực, giờ phút này, trong lòng nàng mặc dù có bi thương, nhưng đã hoàn toàn không còn sự tuyệt vọng và đau khổ vừa nãy nữa.
Nàng chậm rãi bỏ hai tay xuống, chỉ do dự trong nháy mắt, lại tiếp tục bước đi.
Nàng nghĩ, nàng vẫn nói dối tướng quân.
Nàng chẳng những là một kẻ dối trá, mà còn là một kẻ ngay cả dối trá cũng không giả vờ được bao lâu.
Nhìn xem, vừa nãy còn khóc đến thật lòng thật dạ, nhưng chỉ mới đi ra được mấy bước, cũng đã tha thứ cho sự bạc tình bạc nghĩa của mình, làm cho việc khóc lóc lúc nãy của nàng giống như trò cười.
Nhưng nàng không định chỉ trích chính mình.
Người ta luôn rất dễ dàng bỏ qua cho chính mình mà quá khắt khe với người khác, lúc đầu nàng phát hiện mình cũng là người như vậy còn từng xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bỏ qua.
Sau khi bỏ qua, nhận ra bản thân chính là người như vậy, lại sống vui vẻ.
Lúc đến kinh đô nàng từng đi bái tế a tỷ, lúc đó nàng đã cam đoan với a tỷ là nàng sẽ sống thật tốt, vậy thì nàng không thể nuốt lời, nàng phải sống thật tốt.
Chiết Tịch Lam nhổ ra một ngụm khí đục, tâm trạng ổn định.
Nàng nghĩ, nàng không có gì không đúng cả.
Cuối hành lang, nàng không chút do dự bước xuống bậc thang xuyên qua hoa viên, rồi sau đó đã về đến trong viện chúc thọ.
Nơi đây tiếng cười vui tiếng đùa giỡn không ngừng, sân khấu kịch cách đó không xa ê ê a a, hoàn toàn khác biệt viện tử vắng lặng vừa nãy.
Ban Minh Nhụy lại gần: "Lam Lam, sao mắt muội lại đỏ?"
Chiết Tịch Lam nghiêm túc nói: "Vừa nãy bộ y phục đó bị đổ nước trà lên, muội cảm thấy giặt một cái vẫn có thể mặc, nhưng đang ở phủ Anh quốc công, muội lại không tiện nói lấy về giặt, bây giờ không biết y phục có bị ném mất không."
"Bộ y phục đó là di mẫu làm cho muội, muội biết, trên đó viền chỉ vàng, giá trị ít nhất cũng phải mươi lượng bạc."
Ban Minh Nhụy không thể tưởng tượng nổi: "Cho nên muội đau lòng mà khóc?"
Chiết Tịch Lam: "Vâng, quá đắt."
Ban Minh Nhụy che miệng cười lên, tránh cho mình cười lớn tiếng quá khiến người khác chú ý.
Nàng cười xong mới nắm lấy tay Chiết Tịch Lam nói: "Muội muội ngốc của ta, trước tiên không nói y phục này đáng bao nhiêu bạc, chỉ nói y phục này bây giờ sợ là đã đưa đến xe ngựa của chúng ta rồi."
"Đây là quy củ.
Hễ có yến hội, làm bẩn y phục là chuyện thường xảy ra, nên sẽ có nha hoàn bà tử chuyên đưa y phục bị làm bẩn cho tất cả các phủ vào ngày hôm đó, muội yên tâm, y phục của muội sẽ không mất đâu."
Nàng nhịn không được cười ra tiếng thêm lần nữa: "Lam Lam, ngày thường nhìn muội rất thông minh, làm sao hôm nay lại ngốc như vậy."
Chiết Tịch Lam ăn một miếng bánh ngọt, khẽ cười nói: "Minh Nhụy a tỷ, muội nghèo quá."
Ban Minh Nhụy lại đau lòng nói: "Ôi, tiểu đáng thương của ta, sau khi về nhất định phải cho muội mấy món trang sức tốt."
Hai người cười cười nói nói, Ban Minh Nhụy không có phát hiện bất kỳ cái gì khác thường.
Nàng ấy rất nhanh lại bị người ta gọi đi.
Người tới rõ ràng là có chuyện muốn nói riêng với nàng, Ban Minh Nhụy do dự không quyết, Chiết Tịch Lam liền cười nói: "A tỷ đi đi, muội là người lớn như vậy, ngồi ở chỗ này không lạc được.
Tỷ yên tâm, muội không đi lung tung đâu."
Ban Minh Nhụy: "Vậy muội chờ ta một chút nhé, ta quay lại ngay.
Sau khi nàng ấy đi, Chiết Tịch Lam lại ngồi một mình ăn đồ ăn trên bàn tiệc.
Đại khái là một mình giữa tiếng vui đùa ầm ĩ nên càng dễ suy nghĩ, ở một khắc này, nàng lại nghĩ tới Tùy Du Chuẩn.
Nàng nghĩ, tính tình Tùy Du Chuẩn như vậy, lúc trước sẽ thích nàng, cảm thấy có hứng thú với nàng, hẳn là ngoại trừ nguyên nhân biết được chuyện của nàng và Yến tướng quân, vẫn còn có nguyên nhân khác.
Nguyên nhân lớn nhất này có khả năng chính là cảm thấy nàng và hắn là cùng một loại người, cho nên, hắn bắt đầu cảm thấy có hứng thú với nàng.
Cũng không phải nàng suy đoán lung tung, mồng một tháng chạp gặp Tùy Du Chuẩn, mỗi lời nói hành động của hắn đều lộ ra việc hắn cảm thấy người như nàng, nên giống hắn.
Làm sao có thể giống nhau đây?
Hắn trông có vẻ thanh quý, tự kiềm chế, đối xử mọi người có lễ, nhưng thực chất bên trong lại là kẻ thích đi trên lưỡi dao, ngắn ngủi trong một ngày chạm mặt, hắn đã biểu lộ ra tính nết xem mạng người như cỏ rác của mình, cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng nàng tự thấy mặc dù mình hơi bạc tình bạc nghĩa, cũng là chuyện thường tình.
Trừ cái đó ra, nàng cố gắng sống, thích sự an toàn nhất, sẽ không để cho bản thân đi trên mũi dao, cũng coi trọng tính mạng của người khác, thương xót người khác không dễ dàng.
Nàng là người bình thường.
Nàng chậm rãi cầm một cái bánh ngọt lên bỏ vào miệng nhai.
Sau đó cắn tiếp một cái, đột nhiên nhớ tới một việc.
Nàng không sợ xác chết, không sợ giết người, tay đã từng tay dính máu tươi, từng không thèm để ý đến người ăn mày đang hấp hối trên đường phố.
Dần dần Chiết Tịch Lam đã hiểu một chút rồi.
Có khả năng thỉnh thoảng nàng không giống với những cô nương khác, đã khiến cho hắn hiểu lầm.
Nàng nhíu mày, cảm thấy nếu thật sự hắn vì nguyên nhân như vậy mà đến làm phiền nàng, thì rõ là có vấn đề.
Mặc dù đời này của nàng tạm thời không được tính là dài, nhưng nàng ở cái nơi như Vân Châu, lại từng trải qua chuyện mà rất nhiều người chưa từng trải qua.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng nói mình cực kỳ xúi quẩy.
Lúc nàng sinh ra, Vân Châu đã bắt đầu dồn dập bùng lên ôn dịch và chiến loạn.
Người nghèo khó đang sống thì đói chết, người chết trận lại máu tươi chảy đầm đìa.
Có một năm sau chiến loạn, cha nàng dẫn một đám người già có con cái chết trận lại không có nhà để về đưa về nhà trải chăn đệm xuống đất nghỉ ngơi.
A nương hận đến nghiến răng nhưng cũng không đuổi người đi, đến phòng bếp vừa nấu ăn vừa mắng, nấu cho bọn họ tô mì nóng hổi.
Nhưng ngày hôm sau, ba người trong số những người già được đưa về đã chết.
Người già còn sống ngược lại là cười khiêng thi thể đi: "Dù sao cũng không sống được, trước khi chết có thể ăn một bát mì nóng như vậy, đã không còn tiếc nuối nữa rồi."
A nương lẳng lặng đứng ở cổng, sau đó quay người mà đi, không nói gì cả.
Chiết Tịch Lam cũng đứng ở trong phòng, nhìn những người già cùng với cha đưa thi thể đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể kể từ khi nàng nhớ được chuyện, chính là khi đó.
Về sau thấy nhiều hơn, cũng không có cảm giác gì nữa rồi.
Tiểu cô nương khác sợ hãi, nàng không sợ.
Tiểu cô nương khác sợ máu tươi, sợ giết người, nàng cũng không sợ.
Nhất là khi a tỷ không còn nữa*, nàng liền cảm thấy có một thân võ nghệ, có thể giết người, có thể làm cho người khác đổ máu mà không phải chính mình đổ máu, là chuyện làm cho người ta cảm thấy an tâm nhất thiên hạ.
Cho nên, nàng có thể mặt không cảm xúc đi đặt cái đầu đã bị chặt xuống của tôn tử ba tuổi nhà Phủ Châu lại chỗ cổ, cũng có thể chấp nhận trên tay mình đỏ tươi.
Nàng cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng cũng có thể trong mắt hắn lại không bình thường.
Hắn cảm thấy, nàng như vậy thì đã giống như hắn rồi?
Chiết Tịch Lam vô cùng kinh ngạc.
Hắn vậy mà lại mù mắt như thế.
Nàng thật không có mắng sai, thực sự là ngựa không biết mặt dài.
Nàng thở dài một hơi, lại cầm đũa lên bắt đầu ăn thịt.
Bàn tiệc của phủ Anh quốc công ăn rất ngon, vì sợ món ăn lạnh, còn dùng bếp lò nhỏ, đặt một nồi cá phía trên, thỉnh thoảng lại có tiểu thị nữ đến thêm lửa than.
Lửa than cũng tốt, không giống than nhà nàng dùng lúc trước đốt một cái thì sẽ làm người sặc khói, mà không hề có một chút khói, lại còn có một mùi thơm dịu.
Nàng bắt đầu chăm chú ăn, ăn ít một miếng, chính là không tôn trọng than và cá này.
Nhưng vừa ăn mấy miếng, lại cảm thấy tiếng cười vui của đám người xung quanh đứt quãng giảm dần, còn có người đang nhìn nàng.
Đũa của Chiết Tịch Lam không ngừng, tay không dừng, vẫn chậm rãi ăn cá.
Bất luận là ai nhìn nàng, nàng cũng không ý định nhìn sang.
Nàng nhìn sang, tất nhiên sẽ nhìn nhau, nhìn nhau thì lại phải chào hỏi.
Nhưng chỉ cần nàng không nhìn sang, thì có thể giả vờ như không biết.
Người tốt hơn là đừng gây phiền phức cho chính mình.
Nhưng mà đã là người xui xẻo, uống nước cũng sẽ mắc răng.
Nàng không muốn gây phiền toái, phiền toái cũng có thể tìm tới nàng.
Vào lúc Trưởng công chúa Khang Định kêu tiểu cô nương ăn cá kia đến đây, thì nàng đã biết, không may rồi.
Nàng lại không thể giả vờ không nghe thấy, chỉ có thể đứng lên, làm ra dáng vẻ bối rối: "Trưởng công chúa điện hạ, người tìm thần nữ ạ?"
Trưởng công chúa Khang Định gật đầu cười: "Ngươi tới đây."
Chiết Tịch Lam vội vàng tiến lên, đến gần Trưởng công chúa một chút.
Trưởng công chúa Khang Định lại nói: "Ngươi đi theo ta."
Chiết Tịch Lam thật sự đã bắt đầu sợ hãi rồi.
Trưởng công chúa Khang Định muốn dẫn nàng đi đâu? Làm cái gì? Từ trước đến nay nàng chưa từng gặp Trưởng công chúa, chẳng lẽ lại là chuyện của Phó Sư Sư?
Nàng không dám hỏi, chỉ có thể đi theo.
Đi theo sau lưng Trưởng công chúa, nàng cũng có thể cảm nhận được mọi người lại đang nhìn nàng, từng người từng người, ánh mắt rất không có ý tốt.
Nàng cúi đầu quy quy củ củ đi theo, nhíu mày, cảm thấy chuyện hôm nay vẫn luôn phát triển theo hướng mà nàng không tránh thoát được.
Nhưng cũng may hình như là nàng đoán trúng rồi, bởi vì lúc trưởng công chúa đi ngang qua sân khấu kịch, cũng gọi Phó Sư sư đang thành thành thật thật theo Phó mẫu xem kịch.
Trưởng công chúa Khang Định xoay người nói