Nàng bình tĩnh lại, tiếp tục suy nghĩ.
Nếu không phải ý này, vậy thì là câu nói trước câu nói Tần gia kia.
Trưởng công chúa nói, Thịnh Trường Dực nhờ bà giúp mình.
Chiết Tịch Lam nhớ Thế tử gia từng nói, Trưởng công chúa đã đồng ý giúp mình.
Nhưng ở chỗ này Trưởng công chúa cũng không nói lời khẳng định.
Nàng phân tích từng tầng từng tầng trong đầu, cuối cùng phỏng đoán: Trưởng công chúa là đang thử thách xem nàng có đáng giúp đỡ hay không ư?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, nàng không những không sợ, mà còn sinh ra một suy nghĩ vui mừng kích động.
Nàng nghĩ, quả thật, Thịnh Trường Dực là người tốt.
Sau lễ mừng năm mới hắn sẽ rời khỏi kinh đô, nhưng còn để lại cho nàng một chỗ dựa, lúc nói hắn khẳng định là đã nhờ Trưởng công chúa ổn rồi, chắc chắn là bảo đảm Trưởng công chúa sẽ giúp nàng, cho nên mới nói cho nàng nghe.
Hắn là vì tốt cho nàng, nàng biết.
Nhưng khi hắn rời khỏi kinh đô, nếu chính mình thật sự có việc muốn cầu cứu Trưởng công chúa, chẳng lẽ mỗi một lần, đều phải dựa vào mặt mũi của hắn sao?
Chiết Tịch Lam gần như ngay lập tức phủ định đáp án này.
Nàng nghĩ, còn có một loại biện pháp tốt hơn, chính là nàng có thể bởi vì tin tưởng Thịnh Trường Dực mà tin Tưởng công chúa, lại có thể sau khi Thịnh Trường Dực rời đi, cũng có thể leo lên thuyền của Trưởng công chúa.
Mà hôm nay, Trưởng công chúa hư hư thực thực ném đến một cái thang, nàng đứng lên cái thang, thì có thể lên được thuyền của Trưởng công chúa.
So với việc dựa vào mặt mũi của Thịnh Trường Dực mà cách xa thuyền tìm kiếm trợ giúp thì chuyện này đáng tin cậy hơn, cũng khiến cho người ta an tâm hơn.
Nếu như đây là Trưởng công chúa khảo nghiệm bản thân nàng có đáng để được giúp đỡ hay không, vậy thật sự là quá tốt rồi.
Bởi vì người bà nhìn là chính nàng, chứ không phải là Thịnh Trường Dực.
Chiết Tịch Lam hít sâu một hơi, cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt, lúc ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt đã trở nên kiên định.
Nàng nghĩ, thử một lần thì không sai, cho dù là thử sai rồi, cũng chỉ là làm trò cười thôi.
Nếu chưa từng thử lại không đáp lời như vậy, bỏ lỡ cơ hội tốt, mới có thể khiến nàng không yên.
Thế nên, không có gì phải do dự.
Nhưng cũng không thể nói thẳng, nàng cười cười với Trưởng công chúa Khang Địn, nói lời mang tính thăm dò trước: "Trưởng công chúa điện hạ, cha thần nữ nhờ có Vân Vương tiến cử, mới có hôm nay.
Bây giờ, thần nữ và ấu đệ lại được Vân Vương Thế Tử chăm sóc nhiều, vô cùng cảm kích ngài ấy."
"Lúc nãy Thế tử gia nói, gặp người như là thấy ngài ấy, cứ việc nghe sai bảo là được."
Trưởng công chúa Khang Định híp mắt cười, nghiêng ngả trên giường, cầm chùy mỹ nhân bên người nhẹ nhàng nện vào chân: "Cho nên?"
Chiết Tịch Lam lại nghĩ, nàng đoán đúng rồi.
Nàng ngừng thở, đánh bạo hỏi: "Cho nên......!người muốn đổi chuyện lần này thành Tần gia làm sao?"
Trưởng công chúa Khang Định nâng mắt nhìn nàng, đột nhiên vẫy vẫy tay với nàng: "...!Ngươi tới đây."
Chiết Tịch Lam quy củ đi qua, ngồi trên mép giường, vô cùng nghe lời.
Trưởng công chúa Khang Định chống tay xiêu vẹo trên gối dựa, hỏi nàng: "Nếu ta muốn để ngươi vu oan cho người Tần gia, ngươi làm như thế nào?"
Chiết Tịch Lam bình tĩnh nói: "lúc nãy thần nữ trả lời người cũng đã nghĩ tới, Thế tử gia và Trưởng công chúa làm người, tễ nguyệt quang phong, tất nhiên sẽ không vu oan cho cô nương Tần gia."
*Tễ nguyệt quang phong: một thành ngữ Trung Quốc, chỉ cảnh tưởng sáng sủa và sạch sẽ sau cơn mưa.
Nó được sử dụng như một phép ẩn dụ cho phẩm cách cao quý và lòng dạ rộng rãi của một người.
Nàng giải thích: "Mặc dù lúc trước người nói với Lão phu nhân Anh quốc công là người đoán do tiểu nữ nương kinh đô nào đó làm, nhưng vừa nãy người cũng nói, người có thù oán với Tần Trung, mà không phải có thù oán với các cô nương Tần gia."
Chiết Tịch Lam tỉnh táo phân tích: "Cho nên, cái đó là người nói cho thần nữ biết, người không có ý định đối phó với tiểu cô nương người ta.
Còn nữa, người nói đến phụ thân với thần nữ, nói lên ân oán một thế hệ.
Mà không phải nói Phó Sư Sư, nói cô nương Tần gia, khiến cho thần nữ càng thêm khẳng định suy đoán này."
Nàng nói: "Thế thì, một tiểu cô nương như thần nữ, đối đầu với tiểu nữ nương nhà khác, có thể còn có cơ hội thắng, nhưng chống lại người thuộc thế hệ trước của Tần gia, lại không có cách nào cả."
Nàng nói: "Thần nữ chỉ có thể nghe sai bảo của người.
Người nói như thế nào, thì thần nữ sẽ làm như thế đó.
Tự mình không nghĩ ra được."
Trưởng công chúa lại chậc một tiếng, không để cho nàng dừng lại, tiếp tục ép hỏi: "Ngươi cũng thông minh… vậy ngươi không sợ ta để ngươi làm chuyện gì đó táng tận lương tâm? Để ngươi làm việc hãm hại người khác?"
Chiết Tịch Lam nhìn chăm chú vào Trưởng công chúa, vẫn cung kính như trước, nhưng đổi thành một giọng điệu nhẹ nhõm, cười nói: "Không dối gạt người, sở dĩ thần nữ đồng ý nhanh như vậy, cũng là vì nghĩ người sẽ không để thần nữ làm những chuyện quan trọng này… dù sao thì, đại sự sẽ không tới lượt một tiểu cô nương vừa tới kinh đô như thần nữ."
Nhưng phần trả lời này còn thiếu rất nhiều, trong mắt Trưởng công chúa còn chưa lộ ra sự hài lòng.
Nàng không giữ lại nữa, nói thẳng: "Chuyện ngựa của Phó Sư Sư bị chấn kinh ngày đó, lúc ấy Thế tử gia cũng đã báo quan, chuyện cần nói thần nữ đều đã nói cho Kinh Triệu phủ doãn."
"Bây giờ vật đổi sao dời, đã không làm nên chuyện gì.
Cho dù thần nữ phản cung, hoặc nói ra cái gì khác, có lẽ người khác cũng không tin, dù sao thì, thần nữ bị người thẩm vấn dưới loại tình huống này.
Không phải tam đường hội thẩm, chỉ có một mình Trưởng công chúa.
Nếu thần nữ thật sự nói ra cái gì đó, cũng không ai tin, ngược lại còn cảm thấy là do người sai khiến.
Cho nên, thần nữ đoán, kỳ thật người cũng không muốn hỏi được lời gì từ thần nữ."
Cho nên, chuyện cũng rất rõ ràng.
Trưởng công chúa có lẽ chỉ là dò xét khả năng nhìn thấu sự việc của nàng, chứ không phải thật sự yêu cầu nàng đi làm cái gì.
Trưởng công chúa Khang Định cười lên ha hả, bà ngồi thẳng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Phía dưới lạnh, ngươi ngồi lên đây, ấm áp ấm áp."
Đãi ngộ lại tăng lên rồi.
Chiết Tịch Lam từ từ thở phào một hơi.
Nàng có thể cảm giác được Trưởng công chúa rất vui vẻ.
Có lẽ nàng đoán đúng rồi.
Bởi vì Trưởng công chúa Khang Định nói: "Tiểu cô nương nhà ngươi, ta rất thích."
"Rất thông minh mà."
Chiết Tịch Lam liền cởi giày ra, lên giường.
Trên giường có chăn, ấm áp dễ chịu.
Nàng ngồi ở phía trên, cả người đều nóng lên.
Trưởng công chúa Khang Định đưa khăn tay cho nàng lau mồ hôi: "Ngươi đoán không sai, ta cũng không cần ngươi thật sự giúp đỡ cái gì.
Chỉ là xem xem ngươi là người thế nào, thông minh hay không."
Bà nói: "Trường Dực nhờ ta che chở ngươi, nó hiếm khi mở miệng một lần, nên ta không tiện từ chối.
Nhưng ta giúp đỡ người nào, ta cũng nên biết chứ, lúc này mới đào bẫy cho ngươi.
Có điều ngươi rất lanh lợi, đã tránh được."
Bà lại nâng chén trà lên uống: "Chỉ là, nếu ta thật sự để ngươi làm chuyện gì thì sao?"
Chiết Tịch Lam lại thảnh thơi nói: "Làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải trả giá thật nhiều.
Còn phải xem cái giá lớn này có đáng giá hay không nữa ạ."
Chưa nói làm, cũng không nói không làm.
Nàng cảm thấy có thể câu trả lời không phải rất tốt, vốn còn muốn nói nữa, kết quả ngẩng đầu, lại thấy Trưởng công chúa nhìn nàng bằng vẻ mặt đầy sự thương xót.
Vẻ mặt vốn nên vui mừng của Chiết Tịch Lam lại lập tức sa sút xuống.
Chỉ trong tích tắc, vẫn bị Trưởng công chúa nhìn thấy, bà hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Chiết Tịch Lam thấp giọng nói: "Đang nghĩ....!Vừa rồi người nhìn thần nữ, thật giống như nhìn thấy một người khác.
Có thể số mệnh của người kia cũng không tốt, có thể người ấy rất giống thần nữ, cho nên người nhìn thần nữ thế này, liền nhớ đến nàng, nhớ đến nàng, lại nhìn thấy tương lai bi thương của thần nữ."
"Người đang thương xót cho thời gian tương lai không có mặt trời của thần nữ.
Thần nữ lại cũng bắt đầu thấp thỏm không yên về số mệnh tương tự trong tương lai."
Trưởng công chúa sững sờ, ánh mắt càng thêm dịu dàng, bà tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không?"
Chiết Tịch Lam cười cười: "Còn có… sự thương xót này, có thể có thêm một phần hứa hẹn của người hay không."
Trưởng công chúa thật sự kinh ngạc, sau đó cười to thành tiếng, dường như cực kỳ thoải mái, bà nói: "Ta cực kỳ thích ngươi, cho dù không phải bởi vì Trường Dực, từ giờ trở đi, ta cũng bằng lòng quan tâm ngươi."
Bà nghiêm túc nói: "Như lời ngươi nói, sự thương xót này, có thể đổi lấy một lần hứa hẹn, lời thề này có trời đất nghe."
Chiết Tịch Lam lại có chút chóng mặt.
Thế thôi hả? Đơn giản như vậy?
Mà lúc này, Phó Sư Sư ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười kia lại lập tức sốt ruột.
Bên trong đã nói chuyện lâu như vậy, nàng ta vốn đã nôn nóng, bây giờ nghe thấy tiếng cười kia, càng sợ Trưởng công chúa lấy Chiết Nhị làm trò cười.
Nàng ta khẽ cắn môi, muốn xông vào cứu Chiết Nhị.
Nàng ta cũng có thể nghĩ ra được Trưởng công chúa mắng Chiết Nhị như thế nào.
Dù sao thì ngày thường, Trưởng công chúa cũng mắng nàng ta như vậy, mắng đến vui vẻ còn phải cười.
Nàng ta soạt một tiếng đứng lên xông vào bên trong, xông vào một cái liền quỳ xuống, cao giọng nói: "Trưởng công chúa điện hạ, chuyện này không liên quan đến nàng, người muốn mắng thì mắng thần nữ…"
Lời còn chưa nói hết, lại thấy hai người trên giường đều đang nhìn nàng ta.
Phó Sư Sư trợn tròn mắt.
"Chiết Nhị, tại sao ngươi lên giường?"
Chiết Tịch Lam: "Trưởng công chúa sợ ta lạnh."
Phó Sư Sư ngơ ngác: "À? Há."
Trưởng công chúa Khang Định khoát khoát tay: "Không có quy củ, không cho ngươi vào đây, ngươi vào làm cái gì? Mau mau ra ngoài ngồi xổm."
Được rồi!
Phó Sư Sư quay người đi ra ngoài, nhưng đi tới cửa rốt cục hiểu ra được, con mắt đỏ lên, khóc nói: "Điện hạ, người, người không công bằng! Thần nữ ngồi xổm tê hết chân, nàng lại được sưởi ấm chân, hu hu hu, người cũng đáng quá rồi."
Hôm nay Trưởng công chúa Khang Định tâm trạng tốt, liền nói với Chiết Tịch Lam: "Ta không thích nhất là người khóc lóc, ngươi dẫn nàng ta đi đi, chờ mấy ngày nữa ta đưa thiếp mời mời ngươi đến trong phủ ta chơi."
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Vâng."
Nàng cảm thấy có lẽ hôm nay đã thông qua thử thách rồi.
Nàng thở phào một hơi.
Nàng xuống giường, mang theo Phó Sư Sư đi ra ngoài, không hề hỏi lại một câu.
Ra cửa rồi, gió lạnh thổi đến, Phó Sư Sư rùng mình một cái, tiến tới hỏi: "Làm sao ngươi còn lên giường?"
Chiết Tịch Lam: "Không phải nói rồi sao? Trưởng công chúa rất thích ta, nên sợ ta lạnh."
Phó Sư Sư tủi thân: "Lúc ở Vân Châu, ngươi cũng được trưởng bối thích hơn ta."
Chiết Tịch Lam không