Phó đại nhân mới từ trong cung ra tới, đúng lúc đụng phải Nam Lăng hầu.
Hai người một người ở Hộ bộ một người là Kinh Triệu phủ doãn, kỳ thật ngày thường cũng không gặp nhau, có điều gần đây bởi vì chuyện con cái mà cũng từng nói với nhau mấy câu.
Gặp lại như thế, tất nhiên phải dừng lại nói vài lời.
Người trên quan trường lén nói chuyện riêng, thì sẽ không nói chuyện trên quan trường rồi, ngược lại muốn nói đến việc nhà một chút.
Trùng hợp hai người đều có nhi tử bị gãy chân, Phó đại nhân cười nói: "Sắp tới thọ thần của Bệ hạ, năm nay lại quyết định ngày sinh thần đó săn bắn mùa đông ở bãi săn Nam Sơn, ta vốn tưởng lần này tiểu tử ngốc kia của nhà ta vào lúc săn bắn mùa đông có thể tạo ra chút danh tiếng, kết quả lại ngã gãy chân rồi."
Nam Lăng Hầu gia: "Aiz, tiểu tử kia của nhà của ta cũng thế, cũng may không nghiêm trọng, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được rồi."
.wattpad.com/user/thilathila
"Hy vọng năm nay qua đi, sang năm an khang."
Phó đại nhân đang muốn hùa theo vài câu, lại thấy gã sai vặt nhà mình té ngã lộn nhào chạy tới, Phó đại nhân giật mí mắt: "Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Gã sai vặt vội vàng nói: "Lão gia, Tam cô nương đưa Nhị thiếu gia ra ngoài rồi, nói là muốn vội đi đưa tang, chúng tiểu nhân không dám ngăn cản."
Phó đại nhân nhíu mày: "Đi đưa tang? Đi đưa tang nhà ai?"
Gã sai vặt: "Phủ Nam Lăng Hầu ạ."
Lúc này Nam Lăng Hầu gia đã muốn ngã xuống rồi, ông cực kì hoảng sợ: "Là ai trong phủ Nam Lăng Hầu qua đời?"
Sáng nay lúc ra ngoài vẫn rất ổn mà.
Gã sai vặt: "Là Đại thiếu gia của phủ Nam Lăng Hầu ạ."
Nam Lăng Hầu gia kêu khóc một tiếng: "Minh Kỳ...!Minh Kỳ qua đời?"
Ngay tức khắc ông trợn trắng hai mắt, thẳng đờ hôn mê bất tỉnh.
Phó đại nhân cao giọng kêu: "Ban huynh! Ban huynh! Ôi chao..."
Đáng thương quá, đáng thương quá.
Tuổi còn trẻ, làm sao lại mất rồi.
Ông ta vội vàng đưa người lên xe ngựa, nói: "Mau mau đến phủ Nam Lăng Hầu."
Một đường gấp rút lao đi, nhưng đến cổng rồi, lại thấy bốn phía yên bình, bên trong còn có tiếng cười nói truyền đến, nào có vẻ như đã mất đi trưởng tử chứ.
Con cái nhà mình tự mình biết, ngay lập tức ông ta đã nghĩ được rõ ràng, đây nào phải Ban Minh Kỳ qua đời, đây là Phó Lý hắn muốn chết rồi!
"Lão tử lập tức đi giết cái tên này nghiệt tử này!"
Phó đại nhân rút đai lưng xuống đi vào bên trong, gã sai vặt cũng lờ mờ, đúng lúc Nam Lăng hầu tỉnh lại, đang muốn đau buồn, thì thấy gã sai vặt bối rối nói: "Nam Lăng Hầu gia, ngài tỉnh rồi...!ngài đừng nóng vội, Ban thiếu gia không sao cả."
Nam Lăng hầu đang cực kì đau thương, lại bỗng nhiên mừng rỡ, cau mày nói: "Đây là có chuyện gì?"
Gã sai vặt: "Tiểu nhân cũng không biết...!ngài mau đi khuyên lão gia nhà tiểu nhân đi ạ, lão gia nói muốn đánh chết thiếu gia nhà tiểu nhân."
Gã sai vặt tên là Đông Thanh, hầu hạ trong thư phòng của Phó Lý, lúc này đã sợ hãi đến nỗi run không ngừng, hắn thả thiếu gia và cô nương ra ngoài, còn tự cho là thông minh đi cửa cung báo cáo láo, như vậy trở về, sợ là sẽ bị đánh chết.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn thiếu gia ổn.
Mặc dù mới đi theo thiếu gia không lâu, nhưng thiếu gia đối xử với hắn rất tốt, ăn ngon uống tốt, xiêm y dày bít tất dày, đều từng ban thưởng cho hắn.
Ngay cả tên bây giờ, cũng là thiếu gia đặt cho.
Thiếu gia nói với hắn, nhất định sẽ đối xử thật tốt với hắn.
Hắn không thể có lỗi với thiếu gia.
.wattpad.com/user/thilathila
Đông Thanh vội vàng xuống xe ngựa chạy theo Phó đại nhân.
Đợi lát nữa nếu lão gia đánh thiếu gia, thì Đông Thanh hắn sẽ nhào lên người thiếu gia.
Hắn là nô tài, đánh thêm mấy cái cũng không sao.
Nam Lăng hầu trông thấy vẻ mặt của hắn, thì nói một câu: "Là một đầy tớ trung thành."
Ông ta cũng nối gót xuống xe ngựa, đi vào trong viện, ông đã là một lão hồ ly, cũng có thể biết được chút trò vặt của đám con cái, lúc này cũng đã hiểu đại khái...!ắt hẳn là Phó Lý bị nhốt lại, muốn ra ngoài, chỉ có thể nói đi dự đám tang.
Nhưng lời này cũng quá xúi quẩy rồi!
Nam Lăng Hầu gia quyết định đợi lát nữa phải xem Phó Lý bị đánh một lúc rồi mới khuyên can.
Tiến vào viện của Ban Minh Kỳ, thấy bọn tiểu bối đều có mặt, thê tử và Ngũ đệ muội cũng đã đứng ở dưới hành lang.
Ông đi qua: "Sao lại thế này?"
Đại phu nhân bất đắc dĩ nói: "Nói là Phó thiếu gia cãi nhau với Phó đại nhân, hắn lại qua lại thân thiết với Minh Kỳ nhà chúng ta, muốn đến nhà chúng ta ở, nên làm càn nói dối, nói muốn tới đưa tang."
Nói tới chuyện này, bà vừa buồn cười vừa tức giận: "Trẻ con bây giờ, thật là...."
Nam Lăng hầu chậc chậc kêu kỳ lạ: "Đúng thật."
Theo hai tiếng chậc chậc này của ông, tiếng la hét của Phó Lý cũng truyền ra tới: "Cha, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."
Phó đại nhân tức giận đến mặt đỏ bừng: "Ta đánh chết tiểu súc sinh nhà ngươi, tiểu nghiệp chướng! Ta đánh chết ngươi!"
Phó Lý: "Vậy cha đánh con này! Đánh chết con là được rồi! Cha đừng đánh Đông Thanh!"
Phó đại nhân vốn đang không nỡ đánh nhi tử, vừa khéo gã sai vặt nhào đầu tới, ông ta làm ra vẻ một chút là được rồi, kết quả nghiệt tử này còn dám kêu gào, chọc ông ta tức đến đá văng Đông Thanh ra bằng một cước, cầm lấy đai lưng mà quất.
.wattpad.com/user/thilathila
Lúc này, Phó Lý thật sự bị đau, nhưng nghĩ đến Chiết Tịch Lam đang ở ngay bên cạnh nhìn xem, hắn không dám kêu ra tiếng, lấy tay che miệng lại, nước mắt tí tách rơi.
Phó Sư Sư lo lắng nhìn Phó Lý đang bị đánh, cũng không dám lên tiếng, tủi thân đứng ở góc tường.
Ban Minh Nhụy vừa lúc đứng ở bên cạnh nàng ta, đưa cho nàng ta một nắm hạt dưa.
"Ăn chút?"
Phó Sư Sư ngơ ngác à một tiếng: "Được...!cám ơn nhé...";
Sau đó kịp phản ứng, tức giận trả lại hạt dưa: "Ngươi xem chuyện vui gì hả!"
Nàng ta nói cực kỳ lớn tiếng, Phó đại nhân lập tức chú ý tới nàng ta, ngay tức khắc lại qua đây đánh nàng ta: "Nghiệt nữ, ngươi tới đây!"
Phó Sư Sư co quắp lại một chút, không dám đi qua, ngược lại đã nhanh như chớp trốn đến sau lưng Chiết Tịch Lam.
Chiết Tịch Lam: "...."
Mặc dù nàng không cắn hạt dưa đơn giản như vậy, nhưng vẫn xem trò cười, ai biết đã bị liên lụy vào.
Thấy Phó đại nhân đưa mắt về phía bên này, nàng cũng không sợ hãi, thoải mái cười: "Bá phụ."
Phó đại nhân sắc mặt không tốt.
Nhi tử nhà mình vì cái gì mà làm loạn thành như vậy, ông ta biết rõ.
Nhưng dù ông ta có chết, thì cũng sẽ không để cho Chiết Tịch Lam vào cửa.
Không chỉ bởi vì nàng không có mẫu thân dạy bảo và cha nàng là một kẻ như Chiết Tùng Niên, mà còn bởi vì Chiết Tịch Lam gần như trực tiếp bắt chẹt nhi tử ngốc.
Phó Lý quá nghe lời Chiết Tịch Lam.
Chuyện này không tốt, không chỉ không tốt, về sau hễ là xuất hiện chia rẽ gì đó thì Phó Lý đều sẽ đứng về phía nàng.
Cho nên, ông ta sẽ không để cho loại cô nương này vào cửa.
Ông ta lạnh mặt gật đầu: "Lam Lam à, để con chê cười rồi."
Chiết Tịch Lam cười dịu dàng: "Bá phụ nói đùa, hai người bọn họ từ nhỏ đã như vậy rồi mà, không sao đâu ạ."
Phó đại nhân: "...."
Ông ta hít sâu một hơi, lại nhìn về phía nữ nhi: "Sư Sư, con tới đây."
Phó Sư Sư lắc đầu, Phó đại nhân vô cùng đau đớn: "Sư Sư, lúc trước con không phải như vậy, sao lại biến thành như vậy rồi!"
Phó Sư Sư lại ấm ấm ức ức nói: "Cha, Lam Lam cũng đã nói, con và a huynh đã như vậy từ nhỏ rồi, cũng không phải đột nhiên biến thành mà."
Nam Lăng hầu không nhịn được, cười ra tiếng.
Phó đại nhân chỉ cảm thấy lại không còn mặt mũi nữa.
Nam Lăng hầu đã xem chuyện cười đủ rồi, đi ra phía trước: "Được rồi, nhìn lệnh công tử cả người đầy khí phách phong độ, là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thảo, ở nhà ta thì ở đi, chờ Minh Kỳ khuyên nhủ lệnh công tử tốt rồi, ta lại đích thân đưa hắn về."
Ông cũng không để trong lòng.
Nhưng Phó đại nhân biết, không thể để người ở lại chỗ này được, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Ông ta lắc đầu: "Không được, bây giờ nó không hiểu chuyện, ở đây thì sẽ gây phiền phức cho mọi ngươi."
.wattpad.com/user/thilathila
Phó Lý còn muốn nói nữa, lại thấy ánh mắt cha hắn đột nhiên nhìn về phía Đông Thanh.
Cả người Phó Lý run lên, hắn nhớ tới một Đông Thanh khác.
Đông Thanh kia đã theo hắn từ nhỏ, từ Vân Châu đến kinh đô, vẫn luôn trung thành cùng tận tâm.
Nhưng về sau thay hắn đi mua thi từ lừa gạt Ban Minh Kỳ, thay hắn gạt trong nhà tới Ban gia nên đã bị cha hắn nương bán đi rồi.
Ngày đó hắn oán hận cha nương, nhưng lại không dám nói gì, làm gì cả.
Trong lòng hắn vẫn luôn có cục tức.
Cho nên cha nương mua nô tài mới cho hắn, hắn liền đặt tên cho, cũng gọi là Đông Thanh.
Hiện giờ, cha hắn lại dùng Đông Thanh bây giờ để uy hiếp hắn.
Hắn dùng một loại ánh mắt oán hận nhìn Phó đại nhân.
Phó đại nhân bị tức đến cười, đi qua túm vai hắn muốn kéo đi theo.
Phó Lý chỉ cảm thấy máu chảy ngược, trực tiếp tay trái túm một túm, túm được áo bào của Ban Minh Kỳ, tay phải túm một túm, túm lấy tay Đông Thanh, hắn ngẩng đầu lên, hung dữ nói: "Cha, cha đừng mơ bán hắn đi! Cha đã bán đi một Đông Thanh rồi, vẫn phải bán tiếp một Đông Thanh nữa sao!"
Chiết Tịch Lam vốn đang xem một trận trò cười, nghe vậy lại nhíu mày.
Đông Thanh bị bán đi rồi?
Nàng nhớ rõ Đông Thanh.
Đông Thanh là người từ bên ngoài chạy nạn đến thành Vân Châu.
Khi còn bé hắn cũng thấp, để hắn đi theo, trong lòng Phó Lý sẽ thoải mái một chút, cho nên vẫn luôn dẫn hắn theo.
Nhưng sau đó khi Đông Thanh có thể ăn cơm no thì về sau lại cao lớn lên rất nhiều.
Phó Lý còn từng lén nói với nàng, về sau hắn cũng không dám dẫn Đông Thanh ra ngoài nữa.
Lời này đúng lúc bị Đông Thanh nghe thấy, Đông Thanh sợ tới mức không dám ăn cơm, đói đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc đó Chiết Tịch Lam còn từng dạy dỗ Phó Lý: "An nguy của hắn là ngươi quyết định, tất nhiên sẽ lấy ngươi làm đầu, chẳng lẽ ngươi không biết Sở vương eo thật thon* sao?"
[*Xuất phát từ Kiêm Ái Trung của Mặc Tử.
Sở linh Vương thích những người đàn ông có vòng eo thon, Đại thần trong triều sợ eo to người mập sẽ mất đi sự tin sủng nên không dám ăn nhiều, mỗi ngày chỉ ăn một bữa để khống chế vòng eo của mình.
Mỗi ngày sau khi thức dậy vào lúc mặc quần áo sẽ nín thở trước sau đó thắt chặt đai lưng, vịn