Năm mười lăm Cảnh Diệu, mùng mười tháng chạp.
Bầu trời trong xanh.
Yến Hạc Lâm chậm chạp leo lên Minh Giác Tự.
Lão phu nhân Anh quốc công vốn cùng hắn cười cùng hắn leo, bà vừa đi vừa nói chuyện thú vị mà Yến Hạc Lâm không biết trong một hai năm gần đây, kết quả đang nói nói, đột nhiên dừng lại.
Tôn nhi trước kia bước đi như bay đã thở hổn hển tụt lại phía sau bà.
Thấy bà quay người nhìn sang, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với bà.
"Tổ mẫu, tôn nhi nghỉ một chút."
Nước mắt của Lão phu nhân Anh quốc công không nhịn được nữa, chảy tràn mi, bà vội vàng giả vờ bị bụi bay vào, lau lau nước mắt, cười nói: "Hôm nay gió thật lớn."
Yến Hạc Lâm cũng không dám nghỉ ngơi nữa, lại cắn răng đi về phía trước mấy bước, trấn an nói: "Tổ mẫu, thân thể chậm rãi điều dưỡng là được, tuyệt đối không thể đau buồn như thế đâu."
.wattpad.com/user/thilathila
Lão phu nhân Anh quốc công vỗ tay hắn: "Tổ mẫu không khóc, chỉ là gió lớn quá thôi."
Yến Hạc Lâm cười lên, dìu bà chầm chậm đi vào Minh Giác Tự.
Nhóm nha hoàn gã sai vặt ở phía sau tiến lên, thay áo choàng dày dặn hơn cho hai chủ tử.
Chủ trì đã chờ ở cửa từ lâu, thấy Yến Hạc Lâm và Lão phu nhân đến, lập tức hành một cái đại lễ.
Yến Hạc Lâm đỡ ông dậy: "Chủ trì không cần như vậy đâu ạ."
Chủ trì lại nói: "Tướng quân xứng đáng."
Lão phu nhân cảm thấy bên ngoài gió lớn, sợ Yến Hạc Lâm lạnh, liền nói: "Vào điện thắp hương cho Bồ Tát trước đi đã."
Chủ trì dẫn hai người đi vào bên trong, bên trong có chừng trăm vị hòa thượng, ăn mặc trang trọng, cùng nhau niệm kinh cho hắn.
Yến Hạc Lâm đi đến Thiên Đức Điện trước.
Chỗ đó thờ phụng hai ngọn đèn Trường Minh của hắn.
Dựa theo quy củ, hắn phải đích thân dập tắt hai ngọn đèn này mới được.
Chuyện thiên cổ, không thiếu chuyện lạ.
Chết đi rồi mà sống lại như hắn cũng có, phật môn đã sớm có tiền lệ.
Chủ trì nói: "Đèn sáng là đường luân hồi, đèn tắt cũng là đường luân hồi.
Người sống, thì không cần luân hồi."
Yến Hạc Lâm gật gật đầu, nhận lấy nghiền vàng mà chủ trì đưa tới, từ từ đè nhẹ nhàng xuống ngọn đèn Trường Minh thứ nhất, dập tắt ngọn lửa trên bấc đèn.
Ánh mắt của hắn lại dừng ở ngọn đèn thứ hai.
Đây là đèn mà cô nương nhà hắn đốt cho hắn.
Nàng cực kỳ nghèo, còn có hơi keo kiệt, nhưng vẫn mua đèn lưu ly cho hắn.
Năm mà hắn mất tích đó, đang là thời điểm loạn lạc.
Hẳn là nàng không có bạc tích góp.
Cho nên cái đèn lưu ly này, hẳn là nàng đã phải thêu vô số cái hà bao để bán mới có thể mua được, mới có thể thờ cúng trong chùa được.
Tay hắn khẽ run, tiếp tục giơ nghiền vàng lên đặt trên bấc đèn của nó, sau đó đè xuống.
Ngọn lửa đang cháy đã tắt, hóa thành một làn khói.
Tất cả mọi người vui mừng, chủ trì đi lên chúc hắn khỏe mạnh bình an, tiểu sa di đưa lên cho hắn một viên tiêu tai quả: "Ăn rồi là có thể tiêu trừ hết tất cả tai hoạ."
.wattpad.com/user/thilathila
Còn có hòa thượng chuyên môn bắt đầu niệm kinh bình an ….
Đây hẳn là tổ mẫu cố ý thu xếp cho hắn, bà không trông mong hắn kiến công lập nghiệp nữa, mà là còn sống.
Yến Hạc Lâm thở dài một tiếng.
Lão phu nhân Anh quốc công đang vui mừng, trong lòng cầu xin Phật tổ để cho tôn nhi sống lâu trăm tuổi, ai ngờ nghe được một tiếng thở dài này của hắn.
Bà hỏi: "Sao vậy?"
Yến Hạc Lâm cười nói: "Không có việc gì đâu ạ… chỉ là, chỉ là tổ mẫu nói xem, đều đốt đèn, cung phụng tiền dầu đèn, sao hòa thượng trong miếu lại không đốt đèn chứ?"
Còn phải để người ta đánh đến tận cửa mới đốt đèn, thiếu đạo đức biết bao.
Đó là bạc mà nàng thêu hà bao liên tục ngày đêm bán lấy tiền góp lại, tham bạc của nàng, nàng sẽ phải tức giận đến mức nào.
Trong ngực hắn có hơi thở gấp không đi ra được, chậm rì rì dựa vào cây cột trong Thiên Đức Điện ngồi xuống, ngồi ở trong miếu lớn, nghĩ đến ngôi miếu nhỏ lụp xụp kia.
Hắn không cần hỏi, không cần đoán, cũng có thể biết hắn được nàng thờ cúng ở nơi nào.
Vân Châu bão cát lớn, lại nghèo, không có núi cao tươi đẹp gì, tất nhiên miếu thờ cũng không rực rỡ.
Hắn từng theo nàng đi đến ngôi miếu đó một chuyến.
Lúc trở về từ trận chiến thứ nhất, đã chết không ít người.
Ngày đó đúng lúc nàng xách giỏ đi cúng tế a nương và a tỷ, hắn nhìn thấy, nên cũng đi theo.
Nàng nói: "Tướng quân, đám hòa thượng trong miếu này tham bạc, vậy mà lại bán đèn lưu ly.
A tỷ ta nói rồi… người chết rồi, đốt cái gì mà không giống nhau.
Nhất định là bọn họ lừa gạt tiền đấy."
"Vậy nàng đốt đèn gì?"
"Đèn lưu ly."
Nàng dừng một chút, thở dài: "Không có cách nào mà, ta chưa chết bao giờ, a tỷ cũng không báo mộng nói cho ta biết rốt cuộc ở địa phủ có nhận đèn lưu ly hay không, ta chỉ có thể chọn tin thôi."
Đây là một cô nương sống vô tư, thẳng thắn, kiên định thực tế nỗ lực sống.
Nàng là người không có lương tâm, lại là người đầy lương tâm.
Nàng cũng chọn mua đèn lưu ly cho hắn, lựa chọn tin tưởng lời nói dối của hòa thượng.
Yến Hạc Lâm móc một viên thuốc từ trong lòng ngực ra uống, cười cười trước ánh mắt lo lắng của tổ mẫu: "Chỉ là… chỉ là khí huyết không đủ nhỉ? Con đi ra ngoài hít thở không khí."
Lão phu nhân Anh quốc công cố nhịn không khóc, thở dài một tiếng, rồi sau đó đưa hắn đi đến trai xá: "Con nghỉ ngơi cho tốt, dù hôm nay không về cũng không có sao, chỉ cần con không có việc gì."
Yến Hạc Lâm áy náy: "Tổ mẫu, để cho người lo lắng rồi."
Lão phu nhân Anh quốc công lắc đầu: "Lúc con sinh ra, cha con luôn muốn đặt tên cho con là Thiên Lân, ta nói tên dễ nghe thì dễ nghe, nhưng quá nặng, không ép được."
[Thiên Lân: 天: Thiên: trời; 麟: Lân: kỳ lân]
"Tốt hơn là gọi Hạc Lâm, Hạc Lâm, Hạc Linh, nếu con có tuổi giống hạc thì tốt rồi, hạc trường thọ mà."
[鹤: Hạc: con hạc
临: Lâm: gần, đến, sắp…
龄: Linh: tuổi, tuổi thọ,..
Hạc Linh: tuổi hạc: Ý nói sự trường thọ và tuổi già, 90 tuổi trở lên được gọi là hạc linh]
"Chỉ cần con sống lâu trăm tuổi, những thứ khác đều không quan trọng."
Yến Hạc Lâm khẽ gật đầu: "Tổ mẫu, con sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lão phu nhân Anh quốc công lau lau nước mắt: "Con nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đại điện đốt thêm mấy nén hương."
Đợi bà đi rồi, tiếng ho khan bị Yến Hạc Lâm đè nén rốt cuộc đã ho đi ra.
Thịnh Trường Dực đi ra từ phía sau bức tường, vào cửa, sưởi ấm ở cửa một chút rồi mới đi vào.
"Tướng quân, còn có thể nói chuyện?"
Yến Hạc Lâm ngước mắt, nhìn Thịnh Trường Dực một cái.
Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh, trên đầu chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc vấn tóc, mặt trắng môi đỏ, dáng người cao ráo.
Bên hông hắn không đeo ngọc bội và túi thơm giống những vương tôn khác, mà giắt một cái loan đao.
Hắn nhớ rõ, vị Thế tử gia này giỏi nhất là dùng cung, nhưng cũng giỏi dùng đại đao.
Dáng vẻ, khí phách phong độ như vậy, đều là kiểu mà cô nương nhà hắn thích.
Hắn lại ho khan một tiếng, gật đầu: "Có thể."
"Mời Thế tử nói."
Thịnh Trường Dực liếc hắn một cái, ném một lọ thuốc trong qua: "Cái này là bí dược của phủ Vân Vương, không biết có ích hay không, tướng quân cầm về cho đại phu xem thử lại uống