Ban Minh Kỳ đã được một cái khăn tay nhưng không muốn rời đi.
Cho dù đã đến hoàng hôn nhưng hắn cũng vắt hết óc nghĩ ra chút ít biện pháp đi ngược lại đạo quân tử, nhờ Ban Minh Nhụy và Chiết Bá Thương cùng ngồi lên trường kỷ, tỏ ra chú trọng lễ tiết một chút.
Giấu đầu hở đuôi như thế nên thẹn trong lòng, khiến cho vết đỏ ửng trên mặt hắn càng lúc càng lớn.
Lúc trước Ban Minh Nhụy nhìn thấy đều luôn là "Ban Lãnh Lãnh", nào có từng được gặp "Ban Nhiệt Nhiệt", bật cười hì hì.
Ban Minh Kỳ cúi đầu xuống, trên mặt càng thêm nóng.
Chiết Bá Thương liền nhét cho hắn một ít hạt dưa, chững chạc đàng hoàng nói: "Tiên sinh nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, biểu huynh, huynh đừng xấu hổ."
Chiết Tịch Lam cũng cười ra tiếng: "Đệ lại còn học đi đôi với hành."
Ban Minh Kỳ ho một tiếng, vẫn có chút ngại ngùng, trước kia hắn ở thi xã cũng được tính là có thể khẩu chiến quần nho cùng với đệ tử bên trong, nhưng lúc này này ngay cả lời của Bá Thương cũng không theo kịp, đành phải giả bộ làm ra vẻ như rất bận rộn, trước tiên lấy một trái cây đặt vào trong tay, kết quả hạt dưa trong tay do Bá Thương nhét cho mà hắn đã vô thức nhận lấy lập tức rơi ra, vung vãi đầy trên bàn.
Mặt hắn đỏ lên, ấp a ấp úng: "Có lẽ là nóng quá… nóng quá, nóng làm ta có hơi chóng mặt."
Hắn nhìn biểu muội, chỉ thấy biểu muội đang xoay đèn kéo quân, nghe vậy cười dịu dàng nhìn hắn: "Đúng đó ạ, nóng quá."
Tiếng nổ ầm lại vang lên bên tai Ban Minh, ngực tê tê dại dại, một con nai đụng tới đụng lui, dù thế nào cũng không đụng chết.
Hắn kìm lòng không được cảm khái trong lòng: biểu muội không hổ là nữ tử Vân Châu, cử chỉ hào phóng, mình cũng đã như thế rồi nhưng nàng lại vô cùng trấn tĩnh tự nhiên.
Hắn lại ho một tiếng, cố gắng trấn tĩnh: "Trong lều cũng không có cửa sổ, nếu không thì còn có thể tản tản nhiệt, tản tản nhiệt.
"
Ban Minh Nhụy thật sự là nhìn không nổi nữa, hạ bậc thang xuống cho hắn: "Đại ca ca, ngày tốt cảnh đẹp như thế, huynh không ngâm một bài thơ?"
Ban Minh Kỳ nghe xong liền cảm thấy tốt, hắn am hiểu làm thơ nha.
Nhưng lại nhìn về phía biểu muội… hắn thích làm thơ, nhưng biểu muội không thích.
Chiết Tịch Lam nghiêm túc nói: "Biểu huynh, tuy muội không thích làm thơ, nhưng sẽ không cảm thấy huynh làm thơ là không tốt.
Huynh cứ việc làm chuyện huynh thích là được, không cần phải bận tâm đến muội đâu ạ."
Hai người ở bên nhau, đâu có thể để cho một bên một mực thỏa hiệp.
Nàng đã ném bốn cái khăn, biết được cách tốt nhất để ở chung với bọn họ.
Mặc dù Ban Minh Kỳ tuổi lớn, nhưng lại giống như một con chim non, còn rất dè dặt, nàng không tránh khỏi cần phải dạy một chút.
Nàng rất khẳng định nói: "Giống như biểu huynh xem muội giương cung bắn tên cảm thấy muội lợi hại, muội cảm thấy biểu huynh có thể ngâm thơ làm câu đối, cũng rất lợi hại."
Vẻ mặt Ban Minh Kỳ rạng rỡ lên, Ban Minh Nhụy liếc mắt nhìn lại cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng… Đại ca ca tựa như đã được uống thuốc tiên, cả khuôn mặt đều sắp biến thành hoa loa kèn rồi.
Nàng thở dài một tiếng, nói: "Thật nên để cho tất cả phu tử và đệ tử của Quốc Tử Giám đến nhìn thử."
Ban Minh Kỳ ho tiếng này đến tiếng khác, đang muốn làm một bài thơ thì nghe bên ngoài có người gọi hắn.
"Ban cẩu… Ban cẩu…"
Ban Minh Kỳ: "..."
Ban đầu Chiết Bá Thương còn chưa nghe rõ, tò mò hỏi: "Ban… Ban Cú? Ban Cú là gọi ai vậy ạ?"
Ban Minh Kỳ: "...!Ban cẩu là gọi ta."
Bá Thương cảm khái: "Biểu huynh, tên tự của huynh thật là kỳ quặc."
Chiết Tịch Lam vừa bực mình vừa buồn cười: "Đừng có nói mò."
Nàng xuống giường, định bụng đuổi Phó Lý về.
Hai người Xuân Huỳnh và Xuân Phi ở bên ngoài ngăn cản Phó Lý: "Cô nương đã dặn là không gặp ngài và Phó Tam cô nương ạ."
Phó Lý tràn đầy ấm ức biến thành phẫn nộ, lại không dám lớn tiếng ồn ào, đành phải hạ thấp giọng: "Ban cẩu… Ngươi ra đây, ta biết ngươi đang ở bên trong, đừng giả làm người câm không lên tiếng."
Vừa nói xong thì thấy mành bị vén lên, gương mặt của Lam Lam hiện trước mặt hắn.
Phó Lý ngay tức khắc thấy chột dạ, run rẩy, kinh hãi, tủi thân chống nạng lui về phía sau mấy bước, lộ ra Phó Sư Sư đang núp ở phía sau.
Phó Sư Sư vốn là rụt lại, bị Phó Lý để lộ ra như vậy nên căng thẳng không thôi, vội vàng chạy về phía sau mấy bước, núp đến phía sau lều.
Phó Lý nhìn một cái, cũng vội vàng chạy theo, khập khiễng chạy không được mấy bước, nhớ tới mục đích hôm nay mình đến, lại lấy hết dũng khí, cố giả bộ trấn tĩnh quay người, đứng vững, kéo căng cái mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Lam Lam, ta đến tìm Ban cẩu."
Chiết Tịch Lam: "..."
Nàng nói: "Biểu huynh có tên của chính mình."
Phó Lý thật ghen tỵ, càng thêm căm ghét Ban Minh Kỳ nhưng lại chỉ có thể giả vờ giả vịt: "Ta đến tìm Minh Kỳ huynh."
Chiết Tịch Lam nheo mắt lại: "Ngươi tìm huynh ấy làm cái gì?"
Phó Lý cũng không ngốc, chuyện này có thể nói thẳng sao! Hắn cũng không thể để cho Lam Lam cảm thấy hắn quấy nhiễu làm hỏng mất chuyện tốt của nàng.
Hắn liền nói dối: "Lúc trước Bệ hạ bảo ta nói với Minh Kỳ huynh một chuyện, ta, ta, lúc trước ta quên nói nên bây giờ đến nói cho huynh ấy biết."
Chiết Tịch Lam lườm hắn một cái: "Ta còn có thể không hiểu được ngươi? Ngươi quay về đi, nếu dám nói bậy…"
Nàng làm một động tác đá người.
Phó Lý đại bại mà về.
Phó Sư Sư ủ rũ cúi đầu đuổi theo, đi được mấy bước thì thấy a huynh đột nhiên dừng lại, nàng suýt nữa đâm vào, oán trách nói: "Huynh dừng lại làm gì?"
Phó Lý: "Chúng ta đi đến ngoài lều của Ban cẩu ngồi đợi, ta không tin hắn không về."
Phó Sư Sư: "Nhưng mà… Nhưng mà Lam Lam nói, không cho huynh nói ra, nàng bảo huynh đừng nói bậy."
Phó Lý: "Ta không gọi là nói bậy, ta là có lý lẽ, hắn khắc thê đó, ta không dám để hắn hại Lam Lam."
Hắn nói có sách mách có chứng: "Nhà chúng ta và đạo sĩ kia, muội cũng biết, cho dù chúng ta không tin lắm nhưng chuyện trên đời này đâu có thể nói chắc chắn được? Ngộ nhỡ thật sự có… Ta không nói ra nữa, muội hiểu nhỉ?"
Hiểu.
Phó Sư Sư cũng do dự: "Muội biết ý của huynh, aiz."
Phó Lý lại nói: "Nếu muội sợ thì muội đi về đi."
Phó Sư Sư gật gật đầu ngay: "Được ạ."
Như thế thì, a huynh bị phát hiện rồi cũng không phải chuyện liên quan tới nàng, nếu a huynh làm đúng, nàng cũng có thể yên tâm.
Vẹn cả đôi đường.
Phó Lý: "..."
Đi thật hả?
Hắn lại chống nạng khập khiễng gian nan mưu sinh, cuối cùng cũng đã đến lều của Ban Minh Kỳ.
Buông nạng xuống, ngồi xuống đất, trông cứ như một tên trộm.
Đúng lúc Nam Lăng hầu từ đây đi qua, nhìn thấy bộ dạng ngồi xổm canh giữ này của hắn lại đau đầu, nhưng tên tuổi của hai kẻ đần họ Phó thật sự vang dội, ông cũng không quan tâm mà cứ làm như không nhìn thấy.
Kẻ đần không làm ra được chuyện lớn gì.
Thế là đến lúc Ban Minh Kỳ quay về đã thấy kẻ bị tất cả mọi người phớt lờ là Phó Lý đang ngồi ở cửa lều, chỉ một mình hắn lạnh run bần bật.
Ban Minh Kỳ chống nạng đi qua, buồn cười nói: "Sao ngươi lại không đi vào?"
Phó Lý lạnh thành một cục, lẩm bẩm một tiếng: "Ta muốn phân biệt rõ ràng, vạch rõ ranh giới với ngươi, ta có tự tôn, không vào lều vải bố thí."
Thật sự Ban Minh Kỳ không hiểu ở trong đầu Phó Lý nghĩ cái gì, nhưng tâm trạng của hắn tốt nên cũng không để ý "tự tôn" của hắn ta, vén mành cửa lên: "Vào không?"
Phó Lý tiến vào ngay.
"Đây là ngươi mời ta vào."
Sau khi hắn đi vào, hơi thở ấm áp mới truyền đến, lại chống nạng lạch cạch lạch cạch đến trên trường kỷ rồi ngồi xuống, hắn vỗ vỗ trường kỷ bên cạnh, vô cùng kiêu ngạo: "Ban cẩu, ngươi tới đây, ta nói chuyện cho ngươi biết."
Ban Minh Kỳ bất đắc dĩ cười cười, trong mắt hắn, Phó Lý chỉ như một đứa bé.
Hắn cũng chống nạng đi qua rồi ngồi xuống, nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Bọn sai vặt đều không có vào trong lều, chỉ có hai người ở bên trong.
Phó Lý nói chuyện không kiêng kỵ nữa, hắn oán hận lườm Ban Minh Kỳ: "Ban cẩu, ta hỏi ngươi, ngươi dụ dỗ Lam Lam phải không?"
Mặt Ban Minh Kỳ đỏ lên: "Ta rất thích biểu muội, đã tương tư tận xương."
Phó Lý trợn to mắt, tức giận đến tóc cũng muốn dựng lên: "Ta nhổ vào, Lam Lam là của ta! Ngươi đừng có mơ."
Ban Minh Kỳ hoàn toàn không đồng ý: "...!A Lý, ta biết ngươi thích biểu muội, hai người là thanh mai trúc mã, ngươi thích muội ấy, về tình cảm có thể tha thứ."
"Ngươi có thể thích muội ấy, nói rõ ngươi thấy được cái tốt của muội ấy, ta cũng sẽ không để ý."
"Nhưng biểu muội không thích ngươi, ngươi chỉ là tương tư từ một phía, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi."
Ánh mắt Phó Lý liền trở nên hung ác: "Chuyện đã tới như bây giờ rồi, ta ta cũng không giấu ngươi nữa."
Ban Minh Kỳ: "Ừ?"
Phó Lý: "Chuyện ta nói tiếp sau đây, ngươi đừng có ngạc nhiên."
Ban Minh Kỳ: "...!Ừ?"
Phó Lý móc