Phó Lý được đưa vào lều của Phó gia.
Lúc này Phó đại nhân đang bồi thánh, không ở trong lều, chỉ có mấy gã sai vặt trông coi lều, nhìn thấy Tùy Du Chuẩn, Yến Hạc Lâm cùng đến, lại thêm một Thịnh Trường Dực, còn bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng mời người đi vào ngồi.
Thịnh Trường Dực vốn không muốn đến.
Nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy khăn của Yến Hạc Lâm.
Trước đó, tuy hắn biết Phó Lý từng nhận được một cái khăn tay do Chiết Tịch Lam cho, nhưng lại không biết rốt cuộc là khăn gì.
Dù sao thì hắn cũng chưa từng được nhận.
Buổi sáng Tùy Du Chuẩn từng lấy khăn ra, nhưng lúc hắn đến, khăn đã bị Tùy Du Chuẩn nắm trong tay, hắn không hề nhìn kỹ, cũng không có để ý.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cái khăn màu nguyệt bạch mà Yến Hạc Lâm lấy ra, lại nheo nheo mắt.
Hắn nghĩ tới một việc.
Đó là năm Cảnh Diệu thứ mười một.
Một năm đó, hắn và phụ thân đã xảy ra tranh chấp, bị thương mà ra ngoài, không muốn về nhà, được Chiết Tùng Niên đưa về thôn trang Vân Châu.
Vì thế, hắn đã gặp tiểu nha đầu thê thê thảm thảm lại giống như cỏ dại kia ở thôn trang Vân Châu.
Hắn từng gặp nàng mấy lần, lúc này đây nàng hết sức thê thảm.
Nàng đã mất a nương, a tỷ, ngồi ở trên cây ngô đồng lườm hắn.
Hắn cảm thấy thú vị, liền dạy bảo nàng hơn một tháng, sau khi rời khỏi đó quay về trong phủ Vân Châu, đã qua mấy ngày, theo mẫu thân đi phủ nha Vân Châu giải quyết công việc thì lại gặp được nàng.
Nàng ăn mặc rách rưới, trên mặt dính đầy bụi đất.
Sao vẫn sống thê thảm như vậy chứ?
Hắn nghĩ, trên đời này không có ai thê thảm hơn nàng nữa.
Mẫu thân cười nói: "Con nhìn cô nương người ta như vậy không hay đâu, tuy còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là một tiểu nha đầu, sẽ bị nói là kẻ háo sắc."
Hắn không có đáp lại lời trêu ghẹo của a nương, chỉ kêu Kim Đản lấy từ trong tráp ra xấp khăn lúc nãy a nương cho hắn: "A nương, tặng cho nàng đi, nàng thật đáng thương."
Vân Vương phi liền kêu nha hoàn đưa đi, hỏi hắn: "Sao con biết nàng đáng thương?"
Thịnh Trường Dực thời niên thiếu nghiêm túc đáp lời: "Con đã từng gặp nàng mấy lần, ngoại trừ lần thứ nhất lúc nàng mới ra khóc thật vui vẻ, mấy lần về sau, đều là thê thê thảm thảm."
Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Vương phi nghe thấy hắn thở dài nghiêm túc như vậy vì một cô nương, hỏi hắn: "Vậy con nghĩ thế nào? Có muốn đưa nàng về nuôi không?"
Hắn trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Không được.
Con còn chưa thể tự bảo vệ mình thì nói gì đến bảo vệ nàng.
Chỉ đành vất vả mẫu thân, quan tâm thêm phụ thân nàng, nếu như trong nhà nàng không có bạc, thì dùng chút lý do tặng đến một ít."
Sau khi vết thương của hắn ổn rồi, lại dẫn quân đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng từ đó về sau, lúc hắn mỏi mệt không chịu nổi trong vô số lần giữa sự sống và cái chết, đều sẽ nghĩ đến tiểu nha đầu kia.
Nàng tựa như một gốc cỏ dại mọc trong khe đá, dù cho mưa dập gió vùi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nỗ lực ngẩng đầu, nỗ lực tồn tại.
Thời niên thiếu, có lẽ cũng không nảy sinh tình cảm đối với nàng giống như hiện tại, chỉ là sẽ thường xuyên nhớ tới người này.
Nhưng đến lúc nàng lớn hơn một chút, đến lúc hắn chuẩn bị tốt hết thảy rồi, lúc đã có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình lại nhìn thấy nàng, thì phát hiện, có một số việc, đã là chuyện được ông trời định trước từ lâu.
Nhưng hắn quá hiểu tính tình của nàng.
Hắn sẵn lòng chờ, sẵn lòng dạy.
Hắn ngồi trên ghế, khẽ nhìn ba người ở trong phòng này, rồi sau đó nhìn về phía Tùy Du Chuẩn.
Hắn đang cố ý lấy cái khăn kia ra lau mồ hôi.
Yến Hạc Lâm thì cất khăn đi, Phó Lý đã từ từ tỉnh lại, trông thấy khăn của Tùy Du Chuẩn, lại đùng đùng nổi giận một lúc, rồi sau đó nhìn về phía Yến Hạc Lâm, ấm ức nói: "Tướng quân, cho ta xem khăn của ngài một chút đi, ta xem thử có phải là thật không."
Hắn vẫn hơi không dám tin.
Tim thật đau, thật lạnh thật lạnh.
Yến Hạc Lâm bất đắc dĩ, đành phải lấy khăn ra: "Ngươi cũng đừng ngất nữa, chúng ta thật sự còn có việc, không tiện để bận tâm đến ngươi."
Phó Lý lại cầm khăn, so sánh tỉ mỉ kỹ càng với khăn của mình, cuối cùng hít sâu mấy hơi mới gắng gượng được để không ngất đi.
Hắn rưng rưng hỏi Yến Hạc Lâm: "Tướng quân, ngài là năm Cảnh Diệu thứ mấy?"
Yến tướng quân ho một tiếng, hiểu rõ ý của hắn: "Năm Cảnh Diệu thứ mười ba."
Trái tim của Phó Lý lại bắt đầu co rút.
Hắn vạch ngón tay ra: "Năm Cảnh Diệu thứ mười hai là ta, năm Cảnh Diệu thứ mười ba là tướng quân, năm Cảnh Diệu thứ mười bốn là Tùy cẩu, năm Cảnh Diệu thứ mười lăm là Ban cẩu…"
Hắn ấm ức nói: "Ta cứ tưởng Lam Lam chờ ta nhiều năm, không ngờ, một năm nàng cũng không có bỏ sót."
Lúc này Tùy Du Chuẩn mới phát hiện nhìn xem kẻ đần cũng có niềm vui của việc nhìn xem kẻ đần.
Thảo nào Yến Hạc Lâm lại thích ở cùng với kẻ đần.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ chế giễu, như kim châm sâu vào mắt Phó Lý.
Hắn liền lẩm bẩm một câu: "Ngươi cười cái gì mà cười, niên đại với địa vị như vậy, ta mới là đại phòng, ngươi đến cả nhị phòng cũng không phải, chỉ là tam phòng."
Nói như vậy lại còn trở nên kiêu ngạo, giọng nói vang dội: "Đúng nha, ngươi là một cái đồ tam phòng, cái đồ thiếp thất, ngươi đắc ý cái gì nha!"
Khoé miệng giễu cợt của Tùy Du Chuẩn cứng đờ.
Phó Lý lại đột nhiên hiểu ra.
"Cho dù ta không được Lam Lam yêu thích nữa, rốt cuộc cũng là người đầu tiên mà nàng thích, ở đây có ai có thời gian ở chung với nàng lâu như ta không? Ở đây nàng chỉ từng thay ta chứ có từng thay người khác đánh nhau hả? Không có đâu nhé!"
Hắn ha một tiếng, ngay tức khắc đã có được trí tuệ bình thường chưa từng xuất hiện.
"Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ không đúng sao? Cho dù ta thất sủng, cũng là đại phòng nhé, thậm chí hiện tại Tùy Cẩu còn không có địa vị, Lam Lam đã có tân sủng, rất ghét hắn được không."
Yến Hạc Lâm không nhịn được, cười ra tiếng.
Thịnh Trường Dực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
Hiển nhiên tâm tình không tồi.
Có điều ngay lập tức sau đó, hắn đã lĩnh hội được thực lực của Phó Lý.
Chỉ thấy hắn quay đầu thương, nói thẳng: "Vân Vương Thế Tử gia, ngài cũng đừng gõ nữa, tuy ngài là người trong hoàng thất, ta không thể mắng ngài, nhưng ngài cũng không nghĩ thử xem, chúng ta đều có khăn, chỉ mỗi ngài không có khăn thôi nhỉ? Ha ha ha, chắc chắn là Lam Lam không có tặng ngài vật gì, ngài lại còn tặng thật nhiều, vừa đưa cung tên vừa đưa đao với sách… ngài lỗ vốn."
Vẻ mặt Thịnh Trường Dực cứng đờ.
Không sai, bọn họ đều có khăn, chỉ mỗi hắn không có.
Khăn này là hắn cho tiểu nha đầu, nàng lại cho bọn họ, mỗi mình hắn không có.
Nghĩ lại, mình cũng không được tính là một người đắc ý.
Hắn đứng lên, định rời đi.
Khăn cũng đã xác nhận, trò cười cũng đã xem, hắn còn có việc phải làm.
Hắn đứng lên, Yến Hạc Lâm cũng đứng lên: "A Lý, chúng ta đi trước, ngươi không có việc gì thì nằm xuống đi."
Phó Lý hừ một tiếng, bây giờ đối với Yến Hạc Lâm hắn cũng có oán giận.
Tùy Du Chuẩn đã đi tới cửa, hắn cảm thấy mình là rảnh rỗi đến váng đầu rồi nên mới đi đến chỗ này trong tình huống vừa rồi, quả thật là lãng phí thời gian.
Nhưng Phó Lý lại cảm thấy lúc này bọn hắn không thể cứ giải tán như vậy được.
"Thật không dễ tụ họp cùng nhau, chúng ta thương lượng một chút đi… Lam Lam đã đưa khăn tay cho Ban cẩu rồi, chúng ta phải ngăn cản đi, Ban cẩu hắn khắc thê, nếu Lam Lam gả cho hắn, chẳng phải sẽ hương tiêu ngọc vẫn sao?"
Hắn vẫn cảm thấy, gả cho hắn là tốt nhất.
Hắn đã hối cải rồi, thái độ của cha nương cũng ổn rồi, hắn có thể chăm sóc tốt cho Lam Lam.
Nhưng mà ba người ở bên trong, không có một ai nghe hắn, tựa như chỉ tới xem trò cười, xem xong trò cười rồi, thì nhộn nhịp rời sân diễn.
Rèm đung đưa lay động, người này đến người khác rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hắn trong lều.
Hắn bĩu môi: "...!Không có một ai thật sự thương Lam Lam."
Hắn nhìn nhìn khăn trong tay, lại an ủi chính mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Không sao cả không sao cả, đây cũng là chuyện tốt, nói rõ Lam Lam đều không để ý tới tất cả mọi người, ta vẫn còn có cơ hội."
Thích Lam Lam, là chuyện mà hắn kiên trì lâu nhất, cũng là chuyện mà hắn dũng cảm nhất.
Bọn họ xem hắn như một trò cười, nhưng chỉ cần hắn có trái tim này, cuối cùng rồi sẽ có một ngày Lam Lam nhìn thấy sự chung thủy của hắn.
..................
Bên này, bốn người gặp nhau rồi lại giải tán, bên kia chỉ mình Ban Minh Kỳ được vui vẻ cùng mỹ nhân.
Hắn bóc hạt dưa cho Chiết Tịch Lam.
Lúc này, Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy đã đi theo nhóm người Yến thất cô nương đi săn thú.
Hôm nay Chiết Tịch Lam cảm giác được rõ ràng sự nhiệt tình của các cô nương đối với nàng.
Hôm qua đã đủ nhiệt tình, nhưng hôm nay còn nhiệt tình hơn.
Từ trước đến nay nàng không có bằng hữu gì cả, đây là lần đầu tiên cùng nhau đi săn với nhiều cô nương như vậy.
Ban Minh Nhụy là một cô nương rất cởi mở, ngay lập tức đã cùng tán gẫu với mọi người, nàng thì lại ở một bên nghe, cũng không có nói nhiều.
Yến thất cô nương rất thích Chiết Tịch Lam, còn nói với nàng địa hình Nam Sơn.
Chiết Tịch Lam vừa nghe vừa gật đầu: "Ta đã biết đại khái rồi."
Yến thất cô nương tò mò: "Ta vừa nói như vậy, ngươi đã có thể biết được địa hình chỗ này rồi?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Cũng không thể vừa nghe đã biết được.
Nhưng trước lúc ta đến Nam Sơn, biểu huynh từng cho ta và Minh Nhụy a tỷ một tấm bản đồ của Nam Sơn."
Nàng nói: "Ta gộp lời ngươi nói với bản đồ lại với nhau, nên có thể biết được một ít."
Yến thất cô nương rất là bội phục.
Nàng thì lại không nhớ rõ được đường.
Chiết Tịch Lam cười nói: "Ta nắm được việc nhớ đường nhất, từng đi một lần thì sẽ không nhầm."
Nàng cưỡi ngựa, đằng sau treo con mồi được xâu lại bằng dây thừng, nói: "Thất cô nương, con mồi hôm nay chia cho ngươi một nửa nhé? Cảm ơn ngươi đã giải thích nghi hoặc cho ta."
Yến thất cô nương cưỡi ngựa không được tính là giỏi, hôm nay còn chưa bắn được con mồi.
Yến thất liền nở nụ cười: "Thật ra ta cưỡi ngựa bắn cung vẫn rất tốt, chỉ là trong mắt ngươi không được coi là tốt mà thôi, ngươi đợi một lát nữa, ta mà nghiêm túc lên thì nhất định có thể bắn được."
Nàng nhỏ giọng nói: "Con mồi ở chỗ này đều đã bị người ta động tay động chân, sẽ không để cho ta tay không mà về được."
Chiết Tịch Lam: "..."
Nàng ho một tiếng, khẽ gật đầu: "Ta biết, hôm qua Minh Nhụy a tỷ có nói với ta rồi."
Các quý nhân kinh đô, ăn gian cũng làm được quang minh chính đại như thế.
Các cô nương ở phía trước đang phóng ngựa đi săn, hai người các nàng nói chuyện ở đằng sau.
Chiết Tịch Lam thấy hôm nay nàng ấy có hơi không yên lòng, nên cũng không nói nhiều.
Nhưng tự nàng ấy lại hỏi: "Nếu là người khác, thì sẽ hỏi xem ta như thế là tại sao, sao ngươi không hỏi?"
Chiết Tịch Lam xua xua tay: "Từ nhỏ ta đã không có bằng hữu khuê các thân thiết, không biết an ủi người khác như thế nào.
Rõ ràng là ngươi có tâm sự, ta lại không giỏi nói chuyện, hỏi cũng vô ích, vậy nên thôi không hỏi."
Yến thất cô nương cười lên: "Ngươi còn được tính là không giỏi nói chuyện à, nếu như ngươi không giỏi nói chuyện, vậy những người trên yến tiệc ngày hôm qua, phải hổ thẹn mà chết rồi."
Nàng chân thành tán thưởng: "Hôm qua ngươi nói vô cùng hay."
Chiết Tịch Lam nhân cơ hội nghe ngóng ngay: "Tần gia…"
Kết quả còn chưa nói hết lời, đã thấy ở phía trước có một đám người cưỡi ngựa mà đến, Yến thất cô nương biến sắc: "Là Thái tử, chúng ta tránh đi."
Chiết Tịch Lam vội vàng ghìm ngựa tránh sang một bên.
Một đám các cô nương tới tấp xuống ngựa quỳ xuống, sắc