Trưởng công chúa Khang Định có nhiều tòa nhà.
Thịnh Trường Dực nói với Chiết Tịch Lam: "Ngày thường cô mẫu sống ở toà nhà tại ngoại ô kinh đô nhưng nếu về kinh đô thì ở tại phủ Công chúa mà Tiên đế ban cho."
"Ngoại trừ hai nơi này, cô mẫu còn mua ba tòa tòa nhà lớn, lần lượt nằm ở tây thành, nam thành, bắc thành."
Phủ Công chúa ở đông thành.
Trừ đi những chỗ này, còn có một số toà nhà nhỏ ở các phố, ngày thường không có người ở mà chỉ đến đó khi dạo phố mệt.
Chiết Tịch Lam nghe đến cực kỳ hâm mộ.
Nếu như nàng có thể có nhiều tòa nhà như vậy, không, nàng cũng không cần nhiều tòa nhà như vậy, ba cái là đủ rồi, một cái nhà bên trong chứa vũ khí, một cái nhà bên trong chứa sách vở, còn có một nhà chuyên dùng để mời người đến nấu nướng thức ăn.
Nàng không nhịn được mà vén rèm lên, lộ ra một cái góc nho nhỏ nhìn từng dãy nhà bên ngoài, khao khát nói: "Trưởng công chúa sống cực kỳ vui vẻ."
Nếu di mẫu có thể vui vẻ như vậy thì cũng không cần phải cảm thấy ở lại phủ Nam Lăng Hầu mới là tốt nhất.
Đúng lúc xe ngựa đến phủ Công chúa, Thịnh Trường Dực xuống xe ngựa trước, sau đó thả xuống một cái ghế nhỏ, lại vén rèm xe rồi vươn tay đỡ nàng: "Xuống đi nào… chậm một chút."
Nữ trưởng sử của phủ Trưởng công chúa hôm nay đi đón Chiết Tịch Lam giật mình sửng sốt.
Mặc dù vừa nãy lúc Thịnh Trường Dực vào xe ngựa đã lắp bắp kinh hãi nhưng lúc này lại thêm hoảng sợ.
Vị này đối xử với bọn họ không có tốt tính như vậy, cũng không phải thái độ này.
Xem vẻ mặt hắn tại thời điểm cúi đầu vươn tay đỡ người vừa nãy lại còn cảm thấy là chuyện đương nhiên phải làm.
.wattpad.com/user/thilathila
… Tuy Chiết Tịch Lam không nhìn thấy, nhưng bọn họ đứng ở một bên quả thật thấy được rõ ràng, giữa mặt hắn có tình cảm dịu dàng, cũng không giống là cưng chiều muội tử mà giống như cưng chiều tiểu tức phụ.
Đây thật sự là...
Trong lòng nữ trưởng sử xoay chuyển trăm nghìn lần nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, càng không có đi lên nói một câu không hợp lễ tiết.
Nàng không dám.
Nhưng Chiết Tịch Lam cảm thấy lời nói và cử chỉ của hắn như vậy quá mức gần gũi, có một phút chốc không biết làm sao.
Có điều là bên cạnh còn có nữ trưởng sử đang đứng, nàng cũng không tiện chối từ lâu quá nên đành nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay hắn, đứng xuống ghế rồi sau đó xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe ngựa, nàng buông bàn tay đang đặt trên cánh tay hắn ra, sau đó sự hoài nghi lo lắng trong lòng lại dâng lên.
Nếu không phải Ban Minh Kỳ và Yến tướng quân đều nói hắn không thích nàng, chính bản thân Thịnh Trường Dực cũng nói không hiểu tình yêu là thế nào thì lúc này nàng sẽ tiếp tục nghi ngờ.
Nhưng mà người ta cũng đã nói rõ không có ý như vậy rồi, nàng cũng không thể tự mình đa tình, nhưng tiến vào trong phủ, hai người đi ở phía trước, nàng vẫn cảm thấy như vậy có hơi kỳ lạ.
Thế là nhìn về phía hắn, hình như hắn đã ngay lập tức hiểu được ý của nàng, kêu trưởng sử và cả đám người dừng lại, dẫn một mình nàng đi về phía trước: "Làm sao vậy?"
Tiếng nói của hắn rất nhẹ rất chậm, lại mang theo một chút khó hiểu, giống như đang nói có phải ngươi có vấn đề gì lớn muốn hỏi ta phải không.
Chiết Tịch Lam lập tức cảm thấy chột dạ.
Nàng lại bắt đầu hoài nghi là bản thân đã hiểu lầm hắn.
Nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Thế tử gia, thần nữ không phải trẻ con, lại sắp đính hôn, người, về sau người đừng đối xử với thần nữ như vậy."
Thịnh Trường Dực khẽ nhíu mày: "Như nào?"
Chiết Tịch Lam cúi đầu: "Chính là… chính là quá gần gũi, như vừa rồi đỡ thần nữ như vậy, dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân."
Bước chân của Thịnh Trường Dực khựng lại, hắn nghĩ, nàng trái lại thật là thẳng thắn.
Nhưng thấy nàng cúi đầu mà sinh lòng thương tiếc nên lại không thể lừa gạt nàng quá mức.
Hắn nghiêm túc nói: "Thì ra là thế… nhưng mà, hình như ta luôn gần gũi với ngươi hơn người khác mấy phần, hẳn là do quen biết từ trước.
Chuyện hôm nay cũng như thế, chưa nghĩ trước mà đã làm trước rồi, xem ra là sơ suất của ta."
Chiết Tịch Lam nghe xong lời này thì kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lại nghe hắn nói: "Vậy từ nay về sau ta sẽ chú ý nhiều hơn."
Hắn mỉm cười nhìn nàng: "Bây giờ ta cũng phải cách xa ngươi mấy bước phải không?"
Hắn bước đi một bước, hai bước, quay đầu nhìn nàng: "Xa thế này được không?"
Chiết Tịch Lam trợn tròn mắt.
Sau đó trong lòng lại hơi xấu hổ.
Hắn phí công tốn sức như vậy để giúp nàng giết Tần Quỹ, còn đối xử tốt với nàng như thế, sinh nhật còn muốn tặng hổ con, lại còn vẫn luôn giúp nàng áp chế Tùy Du Chuẩn, không phải vậy thì nàng cũng sẽ không thể an tâm được như thế.
Nhưng nàng lại bắt đầu vắt chanh bỏ vỏ.
Thịnh Trường Dực thấy vẻ mặt nàng đổi tới đổi lui, cuối cùng đi nhanh mấy bước đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Thế tử gia, người chú ý thêm là coi được rồi, nhưng cũng không cần tránh hiềm nghi như thế đâu ạ."
.wattpad.com/user/thilathila
Xa cách quá cũng không tốt.
Thịnh Trường Dực thở ra một hơi dài thật dài trước mặt nàng: "Quy củ của kinh đô nhiều thật, lúc ở Vân Châu đâu có nhiều quy củ như vậy."
Chiết Tịch Lam lại gật đầu: Ranh giới cần phải tuân thủ giữa nam nữ ở Vân Châu không nghiêm khắc bằng ở kinh đô, thường có thiếu nam thiếu nữ ở quê cùng ra ngoài đi dạo, nếu đỡ xuống xe ngựa thì hẳn là cũng không hề gì.
… Sở dĩ một câu đằng sau dùng hai chữ hẳn là vì nhà nàng không có xe ngựa.
Lúc trước nàng chưa từng được người đỡ, cũng chưa từng thấy người khác được đỡ.
Thế nên trong lòng từ từ thả lỏng một chút.
Thịnh Trường Dực thấy vậy lại nói: "Ta cũng chưa từng tiếp xúc với cô nương khác, nếu như có chỗ đắc tội thì ngươi cũng phải nói ra giống như hôm nay, tránh cho ta tưởng là mình không có làm sai, còn dương dương tự đắc làm một người chu toàn."
Những lời này lại khiến cho mặt Chiết Tịch Lam đỏ lên, cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Nếu chiếu theo quy củ thì kỳ thật hắn không sai.
Là nàng ở kinh đô ở một khoảng thời gian nên đã học được dáng vẻ của kinh đô.
Hắn đến đỡ nàng xuống xe ngựa là ý tốt.
Thịnh Trường Dực lại cười nói: "Tốt rồi, ta nhớ kỹ rồi, chúng ta nên nhanh đi đến chỗ cô mẫu bên kia đi, tránh cho cô mẫu phải đợi lâu."
Đi đến một nửa, lại nói với nàng: "Ta đã nói với ngươi là Phó phi nương nương ở chỗ này rồi nhỉ?"
Chiết Tịch Lam gật đầu, lập tức quẳng những cái việc cành mẹ đẻ cành con kia đi, chân thành nói: "Thần nữ nghĩ có khả năng Bệ hạ ở đây."
Thịnh Trường Dực: "Là ở đây."
Hành lang quanh co ngoằn ngoèo sau đó lại rộng rãi sáng sủa, một cái hoa viên nhỏ xuất hiện ở trước mặt, Hoàng đế đang giữ Thập Tứ Hoàng Tử, còn có Phó phi ngồi ở một bên, Trưởng công chúa Khang Định ngồi một bên khác, một nam tử mặc y phục màu trắng đứng trên sân khấu kịch ở nhà thủy tạ cách đó không xa, đang xướng khúc.
Chiết Tịch Lam biết nhạc khúc này, là nhạc khúc của Vân Châu.
Là nhạc khúc mà tình lang hát cho cô nương nghe.
Chiết Tịch Lam và Thịnh Trường Dực đi tới hành lễ với nhóm người Hoàng đế, Hoàng đế kêu đứng dậy, sau đó ban ngồi.
Hoàng đế ôm Thập Tứ Hoàng Tử cười nói: "Trẫm đã xem công tích những năm này của cha ngươi, thật sự là tốt, cũng đã nghe Trường Dực nói chuyện hắn thăng chức thuyên chuyển đến Thanh Châu, nhưng trẫm nghĩ một cái chức vị Thông phán* không thể xứng được với nhân phẩm của hắn được, nên đã thăng chức cho hắn làm Đốc tra Thanh Châu."
.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam ngẩn người, Hoàng đế lại hỏi nàng: "Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?"
Nàng nói: "Thần nữ không hiểu những chuyện quan trường này, chỉ cảm thấy đốc tra là quan thật lớn thật lớn ạ."
Hoàng đế cười ha ha: "Phải, quan thật lớn, nhưng cha ngươi xứng đáng."
Ông ấy cười xong lại bắt đầu tức giận: "Triều đình đã nuôi một số sâu mọt vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng khắp nơi.
Vân Châu vốn là nơi bần cùng khốn khổ, không dễ có một quan tốt bằng lòng cắm rễ nhưng hai kẻ vô tích sự và tham quan ô lại Tần Quỹ với Thượng Dân Chi này lại còn giết hại trung lương, nuốt riêng bạc cứu tế thiên tai."
Thượng Dân Chi chính là Phủ châu của Vân Châu ngày trước.
Vẻ mặt ông nặng nề, nói: "Trẫm hận không thể lập tức giết Tần Quỹ nhưng lại phải bận tâm đ ến mặt mũi của Thái tử, ầy!"
Chiết Tịch Lam có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, nàng thật sự bối rối, thế nên ngơ ngác cúi đầu xuống.
Nàng không hiểu lắm là Hoàng đế có ý gì, lại muốn để nàng tiếp lời cái gì.
Vẻ mặt này khiến cho Hoàng đế nhìn thấy rồi lại cảm thấy nàng không biết quá nhiều nội tình, hẳn là chuyện ngày ấy ở lúc săn bắn chỉ là tình huống đột ngột phát sinh.
Trưởng công chúa Khang Định nhìn vẻ mặt ông ấy bèn cười nói: "Được rồi, Hoàng huynh đừng hù dọa tiểu cô nương người ta."
Bà vẫy tay với Chiết Tịch Lam: "Tới đây ngồi."
Chiết Tịch Lam lập tức đi tới ngồi.
Trưởng công chúa tỏ ra vẻ thương xót, nói: "Trường Dực đã nói hết mọi chuyện cho chúng ta biết rồi."
Bà nói: "Có phải ngươi còn không biết chuyện như thế nào phải không?"
Chiết Tịch Lam khẽ gật đầu: "Thần nữ chỉ biết… chỉ biết Tần Quỹ đại nhân của Tần gia đã bị tống giam thôi ạ."
Nói đến một câu phía sau, đầu càng thấp hơn một chút.
Trưởng công chúa nói: "Đáng thương, cha ngươi đã làm một đại sự, ngươi còn không biết đâu."
Bà thở dài: "Sáu năm trước Vân Châu hạn hán, Bệ hạ phát ba mươi vạn lượng bạc đi Vân Châu cứu tế thiên tai, kết quả Tần Quỹ chiếm đoạt mười lăm vạn lượng."
"Cha ngươi phát hiện bất thường nhưng không có chứng cứ nên đã trông coi thật kỹ mười lăm vạn lượng bạc còn còn lại, không muốn bị người ta tham ô."
"Thượng Dân Chi ở nhà mắng chửi phụ thân ngươi, bị nhi tử của hắn nghe thấy nên mới làm khó việc chữa bệnh của mẫu thân và a tỷ của ngươi, ai biết… ầy."
"Sau khi a nương và a tỷ ngươi chết, phụ thân ngươi đã rút ra kinh nghiệm xương máu nên nhờ Vân Vương giúp đỡ, nhưng Vân Vương cũng không làm gì được, chỉ đành phải để cho ông ấy chờ đợi thời cơ, có điều là năm đó Vân Vương đã viết thư cho Bệ hạ, nói hành động phi pháp làm càn của Tần gia ở Vân Châu, trong lòng Bệ hạ còn nghi ngờ nên lúc này mới cho người âm thầm đi điều tra Tần gia, vào năm ngoái rốt cuộc cũng tra được chuyện Tần gia và Thượng Dân Chi cấu kết với nhau làm việc xấu."
Chiết Tịch Lam thầm kinh ngạc, hoá ra mấy năm trước, Vân Vương đã bắt đầu vùi dây.
Thịnh Trường Dực lại tiếp lời của Trưởng công chúa: "Đúng vậy, nhưng mà Chiết đại nhân vẫn luôn cảm thấy bất thường, ông ấy nói lúc trước ông ấy từng thấy trên thư Thượng Dân Chi qua lại cùng kinh đô có tên Tần Quỹ.
Nhưng vẫn là câu nói kia, không có chứng cứ."
"Phụ thân không muốn ông ấy lại đắm chìm vào quá khứ lần nữa, sợ ông ấy đi vào đường hẹp nên viết thư gửi thánh thượng, xin dùng con dấu của phủ Vân Vương để tiến cử ông ấy đi Thanh Châu làm Thông phán*."
Hiện giờ làm quan, một là thi cử, hai là tiến cử.
Nói đến đây, Thịnh Trường Dực nói: "Có thể là Chiết đại nhân vẫn như trước không muốn bỏ cuộc, trời không phụ người có lòng, cuối cùng ông ấy cũng tìm được thư từ qua lại của Tần Quỹ với Thượng Dân Chi, tối hôm kia đã đưa tới kinh đô."
Chiết Tịch Lam đã hiểu.
Phong thư này lại được Thịnh Trường Dực đưa đến chỗ Bệ hạ.
Trưởng công chúa thở dài: "Lúc Trường Dực đưa thư đến, ta và Phó phi cũng có mặt ở đó nên cũng nhìn thấy nội dung trong thư.
Phó phi là người Vân Châu, đã rơi lệ ngay tại đó, tuy ta sống xa hoa phung phí nhưng lại không đành lòng nhất là nhìn người bần cùng khốn khổ bị giày vò, bị những kẻ này ức hiếp!"
.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam liền biết, Trưởng công chúa và Phó phi đã thêm mắm dặm muối vào không ít.
Hai người ngươi một lời ta một câu, cũng không hoàn toàn là nói cho Chiết Tịch Lam nghe mà còn có một nửa là nói cho Hoàng đế nghe.
Hoàng đế có lòng nghi ngờ nặng, hai người nói trắng ra như thế thì trái lại ông ấy sẽ tin.
Lại thêm bộ dạng ngơ ngác sững sờ của Chiết Tịch Lam, ông ấy không khỏi càng thêm tin tưởng một chút.
Nơi đây, có cháu trai mà ông ấy… không thân thiết lắm.
Nhưng có sủng phi ông ấy tin tưởng, có muội muội ông ấy sủng ái, người này thì có thể tin rồi, nữ nhi của thần tử ngu ngốc.
Thế là ngay cả lời của Thịnh Trường Dực ông ấy cũng tin tám chín phần, cảm thấy việc này hẳn là như thế.
Lại nói: "Hiện giờ hết thảy đều đã kết thúc, vận may của phụ thân ngươi đến rồi."
Hiện tại ông ấy có thể xem như là đã biết vì sao năm đó Tiên đế lại thích Chiết Tùng Niên như thế, người này có vẻ có thể tin được.
Chỉ là đã đầu phục Vân Vương.
Nhưng mà Vân Vương chủ động đưa hắn đi Thanh Châu.
Thanh Châu không phải địa bàn của Vân Vương, ông ta đưa tới đó chính là tự chứng minh trong sạch.
Cái tên đệ đệ Vân Vương này đúng là nhát gan, không dám gây rắc rối.
Nhưng mà bản tính không xấu, khi còn bé vô cùng trung hậu trung thực, bị ức hiếp cũng không dám hé răng.
Chuyện của Chiết Tùng Niên, đúng là lúc trước ông ta đã viết thư tới nhưng chính ông đã không nhớ nữa.
Về sau điều tra kỹ lưỡng Vân Châu cũng là vì muốn giết Tần gia nên mới làm.
Nhưng những thứ này cũng không cần nói cho những người khác biết.
Dù sao thì hiện tại Hoàng đế cũng rất vui vẻ.
Ông còn nghĩ, kỳ thật Vân Vương đã được tính là đệ đệ tương đối đỡ lo rồi, chưa từng gây chuyện cho ông, thật không dễ mới có một quan tốt đến trước mặt nhờ vả mà cũng không dám giúp, thật sự không nhìn nổi nữa thì mới giúp thăng một cái chức quan.
Lá gan quả thật là nhỏ.
Lại nhìn Thịnh Trường Dực, tuy luôn ở bên ngoài đánh nhau nhưng đứa nhỏ này là thật sự muốn làm tướng quân, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, ông cũng biết được.
Vân Vương từng viết thư tới khóc, nói ông ta chỉ môt đứa con trai này, cũng không biết đụng phải cái tà ma gì mà cứ thích đánh trận, nếu như gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Hắn còn không chịu thành hôn, còn chưa sinh được một đứa con, nếu như ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì phủ Vân Vương sẽ tuyệt tự.
Hoàng đế cảm thấy Vân Vương cũng thật xúi quẩy.
Ông nói rõ muốn Thế tử vào kinh chúc thọ nhưng thực tế có ý định gì thì mọi người cũng đều biết được một chút.
Ông già rồi, các Thế tử cần quản thúc