Lễ hội chào đón hoàng phi của vương quốc Juven được mở ra vào lúc giữa trưa thời điểm mà mặt trời lên cao nhất bởi vì thần dân nơi đây tin rằng mặt trời là một vị thần với sức mạnh và lòng nhân hậu sẽ che chở và bảo vệ cho họ trong mọi nghịch cảnh.
Thành trì cao chót vót, đồ sộ và nguy nga được xây dựng giáp với con sông xinh đẹp chảy dọc khắp cả đất nước.
Người dân mang theo rất nhiều hoa và trái cây để chào đón buổi lễ long trọng này, trong nguyên tác hoàng phi Selina sau khi nhận những bó hoa từ thần dân nàng ta sai người đem vứt bỏ hết chúng, khiến dân chúng phẫn nộ từ đó mất hết cảm tình với cô ấy.
Thế nhưng Thư Yến nhận lấy những bó hoa xinh tươi ấy một cách vui vẻ và trân trọng, cô cảm giác giống như được quay về khu vườn trong biệt thự của nhà họ Đường, khi đó thỉnh thoảng Đường Chính Lâm vẫn hái những búp hoa xinh đẹp tặng cho cô, hóa ra giờ chỉ còn lại là những hoài niệm không thể quay lại nữa.
Thư Yến đứng trên bậc thang cao nhất của tòa thành, vẫy chào người dân bên dưới, không lâu sau đó thì David cũng đi đến, anh ta khoác lên bộ hoàng phục uy nghiêm, thân hình cao lớn đứng ở sau lưng cô, cúi đầu thủ thỉ vào tai cô cười ma mị hỏi:
"Nàng cảm thấy bộ y phục mà ta chọn cho nàng thế nào? Có vừa ý không?"
Thư Yến đẩy mặt hắn ra, bĩu môi:
"Không đẹp, xấu hơn cả giẻ lau nhà ta.
"
Hắn nghe câu trả lời của nàng xong, bốc hỏa:
"Khốn kiếp! Ngươi! "
Hắn có gắng kiềm nén sự tức giận, chỉ tay:
"Ngươi đúng là không biết điều mà, lẽ ra hôm nay ta phải sai người xử tử cô vì tội hỗn xược hôm qua mới phải!"
Thư Yến chính là đang muốn được chết để sang thế giới khác đấy.
"Ta có nói rằng muốn được sống sao?"
"Ngươi!"
Hắn bất lực, áp tay lên trán:
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta nhất quyết không cho ngươi chết đấy!"
"Phụt! "
Thư Yến ôm bụng phì cười, vỗ vỗ vào cơ ngực săn chắc của hắn:
"Hôm qua chẳng phải ngươi nói dù ta có là con gái của công tước thì cũng xử chết ta hay sao? Sao hôm nay lại không nỡ? Có phải là ngươi thích ta rồi đúng không? Vậy thì không may mắn cho ngươi rồi bởi vì ta cực kì cực kì ghét ngươi!"
David đẩy nàng ra.
"Ngươi ăn nói hàm hồ gì vậy? Ta mà thích ngươi sao!? Hừ, chẳng qua ta muốn ngươi sống một cách đau khổ hơn cả chết.
"
Thư Yến xua tay.
"Biết rồi biết rồi, ta biết ngươi là bạo quân, chẳng phải loại tốt lành gì.
"
David nghe hai chữ "Bạo quân", nếu là bình thường nhất định hắn sẽ băm nàng thành trăm mảnh, thế nhưng cũng không rõ vì sao hắn lại cố nhẫn nhịn, quay đầu sang hướng khác, vẫy tay chào các thần dân như chưa có