Mấy ngày trôi qua, Thư Yến vì sợ Shira sẽ giở trò với David trong lúc hắn bất tỉnh, cô ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc hắn không rời một bước.
Mặc dù cô không thích tên David này, nhưng hắn cũng xem như là bệnh nhân của cô, mà nếu như đã là bệnh nhân thì cô không bao giờ để cho bệnh nhân của mình xảy ra chuyện được, hơn nữa so với David, cô ghét cái tên suốt ngày tỏ ra âm hiểm như Shira hơn.
Không biết tác giả đã trải qua bao nhiêu thất tình lục đục mới tạo ra được một nam chính tâm tình vừa xấu xa vừa điên rồ như vậy.
Sau khi đã chắc chắn rằng David không bao lâu nữa sẽ sớm tỉnh lại, Thư Yến mới an tâm trở về phòng đánh một giấc, mấy ngày qua cô vì chăm sóc cho hắn mà gầy gò xanh xao hơn nhiều rồi.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một cô gái nhỏ, tóc tai bù xù, khuôn mặt lắm lem, quần áo trên người bẩn thỉu rách rưới, tay đang cầm một chiếc bánh ngọt đi giữa trời đông lạnh giá, cô đơn, lạc lõng và ánh mắt lạnh lùng của những người qua đường khiến trái tim Thư Yến giống như bị bóp nghẹn.
Cô bừng tỉnh.
Chợt cảm giác như có ai đó đang quấn lấy eo cô, có một chút nặng nề đè lên người, cô ngồi phất dậy.
"Ngươi trèo lên giường ta làm cái gì!?"
David ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai, bình thản trả lời cô:
"Nàng là hoàng phi của ta, ta trèo lên giường nàng là lẽ thường tình, có cần phải hốt hoảng như vậy không?"
Thư Yến đứng dậy, cáu gắt:
"Chẳng phải ta nói rồi sao, ta và ngươi không hề tồn tại tình yêu, mà nếu như đã không có tình yêu thì! Thì ngươi không được phép động vào người của ta.
"
"Nếu nàng đã không yêu ta, thì sao lại giải độc cứu ta? Nếu nàng đã ghét ta như vậy thì không có lẽ nào lại cứu ta, có đúng không?"
Ta là đang cảm thấy hối hận vì cứu ngươi đây!
"Ta cứu ngươi là vì hành hiệp trượng nghĩa thôi.
"
Thư Yến nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẽo, hành hiệp trượng nghĩa cái gì chứ? Cô là bị cái hệ thống chết tiệt kia ép buộc mới phải làm theo lời nó.
David nhăn mặt, đưa ra biểu cảm không hài lòng:
"Ta biết ngay mà, nàng không yêu ta vậy thì nàng yêu cái tên ban nãy nàng nói mớ khi đang ngủ có phải không?"
Thư Yến có chút sững sờ, chỉ vào mặt mình, lắp bắp:
"Ta! Ta nói mớ khi đang ngủ! Sao?"
David cau mày, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi:
"Phải, nàng gọi tên của một nam nhân nào đó, cái gì mà "Đường Chính Lâm, xin lỗi anh", tên đó là ai? Tình nhân của nàng sao? Có biết qua lại với tên đàn ông khác sau lưng hoàng đế sẽ bị xử tội chết không?"
Thư Yến có chút bàng hoàng:
"Ta nói mớ như vậy thật sao? Mà cũng phải! Ngươi không biết Đường Chính Lâm, làm sao bịa đặt được chứ! "
David mặt mày xám xịt:
"Ý nàng là cái tên khốn đó thật sự tồn tại sao? Tên đó ở đâu, mau nói cho ta biết, ta phải đi chém chết hắn!"
Đường Chính Lâm, cho dù bây giờ có