"Alan? Sao anh lại cõng anh ta?"
Nam nhân đang chĩa kiếm vào Thư Yến tên là Pandora, hắn ta liếc mắt.
"Hửm, cô biết hắn ta?"
"Anh ta là bạn của tôi."
Pandora có chút ngờ vực.
"Trời tối như vậy, cô đứng đây làm gì?"
Thư Yến khổ sở giải thích:
"Thì tôi đang tìm cái người đang ở trên lưng anh đấy, anh ta vì sao lại bất tỉnh vậy? Có sao không?"
Pandora bỏ kiếm xuống, nhướng mắt:
"Cô có vẻ rất quan tâm đến anh ta."
Đương nhiên rồi, anh ta là nhiệm vụ của cô, không quan tâm anh ta thì quan tâm ai.
Pandora đặt Alan xuống đỡ trên vai mình.
"Người này đã cứu ta một mạng, nếu cô là bạn của anh ta thì ta cũng không gây khó dễ cho cô, có điều anh ta có vẻ như tình trạng không được ổn cho lắm."
Thư Yến đi đến bắt mạch cho Alan, sau khi kiểm tra mạch tượng sắc mặt có chút thay đổi, hỏi:
"Vì sao anh ta lại thành ra như vậy?"
Pandora thở dài:
"Cũng do ta bất cẩn, mấy ngày trước, ta đã gặp một bé gái trong ngôi làng này, đứa bé đó nói rằng nó bị lạc, thế là ta có lòng tốt dẫn nó về nhà...!Nào ngờ, đứa bé đó lại là thứ không sạch sẽ, trong lúc ta không cẩn thận liền có ý định tấn công ta, cũng may người này kịp thời ra tay cứu mạng ta, thế nhưng cũng trở thành vật thế thân cho ta."
Thư Yến xem tình hình, Alan chỉ bị con bé đó làm cho bất tỉnh chứ không có vấn đề, cũng may tình trạng anh ta đỡ hơn so với ba tên lính ban nãy, còn cứu được.
Cô hỏi Pandora:
"Anh đến ngôi làng này để làm gì?"
"Để tìm dì của tôi, nhiều năm trước, dì ấy đã đến đây nhưng sau đó đột nhiên không còn tung tích gì nữa."
Rõ ràng ngôi làng này có gì đó rất kì lạ, theo lời Pandora, vào buổi sáng mọi hoạt động đều diễn ra bình thường, nhưng khi trời tối tất cả bọn họ đều đóng kín cửa, dù ai có gõ cũng sẽ không mở ra.
Thư Yến và Pandora cõng theo Alan đi vào một ngôi nhà hoang ở gần đó, đốt lửa sau đó quyết định sẽ ngủ ở đây qua đêm nay.
Thư Yến sẽ ở lại ngôi làng này không rời đi, bởi vì cô nhận thấy ở nơi đây dường như có sự tồn tại của ác linh, những linh hồn mang uất hận mà cô đã để chúng sổng thoát trước đây.
"Hức...!Hức...!Hức..."
Là tiếng khóc, tiếng khóc ai oán vang lên ở ngôi làng này mỗi đêm, khiến lòng người trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sáng hôm sau, xác của ba tên lính được Shira phái đi truy sát Alan đã không còn thấy đâu, Thư Yến đoán rằng có lẽ đêm qua người của Shira đã mang họ đi mất rồi.
Vào ban sáng, người trong ngôi làng lại hoạt động bình thường trở lại.
Thư Yến đi dò hỏi những người dân ở đây, nhưng hỏi thế nào thì cũng không có ai nói cho cô biết nguyên nhân, có người còn nói rằng nếu họ kể rõ ngọn ngành cho cô biết thì chắc chắn gia đình họ sẽ gặp tai họa.
Đang trong lúc tuyệt vọng định trở về căn nhà hoang thì đột nhiên từ xa xa có một cô gái xuất hiện, cô gái thắt hai bím tóc hai bên, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, xách một giỏ rau trên tay đi đến chỗ Thư Yến.
"Cô muốn biết vì sao tất cả những người ở đây đều sợ hãi và không dám ra ngoài vào buổi tối sao?"
"Sao cô lại biết?"
Cô gái cười nói:
"Tôi tên là Kami, tôi nhìn thấy cô đi hỏi rất nhiều người trong ngôi làng này, sao tôi lại không nhìn thấy chứ.
Nếu cô muốn biết như vậy thì đi theo tôi, tôi sẽ kể cho cô biết toàn bộ sự thật."
Nói rồi cô gái rẽ trái, dẫn theo Thư Yến đi đến một căn biệt phủ lớn, cổng vào đã cũ kĩ, lá rụng khắp nơi, dường như đã rất lâu rồi không có người ở.
Kami mỉm cười:
"Câu chuyện bắt đầu từ con trai của ngôi biệt phủ này."
Thư Yến thắc mắc:
"Khoan đã! Cô không sợ gia đình mình sẽ gặp tai họa khi nói những điều này cho tôi biết sao?"
"Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy sẽ không hại tôi đâu."
"Cô ấy...?"
Kami nhìn về phía xa xăm:
"Cô ấy chính là một cô gái rất ngây thơ và trong sáng, rất lâu về trước cô ấy đến ngôi làng này để dạy chữ từ thiện cho những đứa bé trong làng, cô ấy nói rằng cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình nên mới tìm