Sau khi Thiên Phàm rời đi, Diệp Thanh Vân đã cho người bí mật đi tìm y nhưng dường như luôn bị người của Phương Vân Hi tìm cách cản trở.
Hắn đã mấy lần muốn đến Phong Quốc đích thân tìm người nhưng công việc quá bận, hắn không dứt ra được.
Từ sau khi Diệp Lưu Niên bị phế tu vi, lui về ở ẩn, mọi việc đều đổ dồn vào hắn.
Không chỉ vậy, một tháng sau đó, hoàng đế sau thời gian dài chống chọi với đau đớn đã trút hơi thở cuối cùng.
Hắn lên ngôi ngay sau đó.
Ngồi lên ngai vàng, vị trí mà mình đã vất vả bao lâu mới có được, hắn lại không cảm thấy vui vẻ.
Ngược lại, luôn thấy trống trải, buồn phiền thường xuyên.
Hắn còn nhớ thời khắc trước khi lâm chung, phụ hoàng đã nắm lấy tay hắn và nói: “ Bao nhiêu năm qua con đã mệt mỏi rồi.
Nghỉ ngơi thôi.
Hãy cho mình một cơ hội sống thật với bản thân.
Nếu không đến cơ hội hối hận cũng không có nữa.” Lời nói đó khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Diệp Thanh Vân biết rõ hắn yêu thích Thiên Phàm.
Không phải là cảm xúc nhất thời mà là từ trong tâm khảm.
Kể từ thời khắc gặp lại nhau tại khu rừng ngày đó, hắn đã thích y.
Và cũng từ giây phút đó hắn đã lên kế hoạch đem y trở thành quân cờ quan trọng trong kế hoạch tranh đoạt ngai vàng của mình.
Kể từ khi mẫu hậu ra đi trong sự lạnh nhạt, vô cảm của phụ vương, hắn đã lên kế hoạch để mình đứng trên vạn người.
Kế hoạch hắn đã âm thầm lập ra từ nhiều năm, chỉ thiếu một quân cờ, và đó phải là người mà hắn thích.
Vì chỉ có thích hắn mới có thể khiến người đó trao tất cả tấm chân tình cho hắn.
Kế hoạch đã rất hoàn hảo.
Chỉ có duy nhất một sai sót.
Hắn đã quá xem thường tình cảm của bản thân.
Hắn thích Thiên Phàm nhiều hơn là hắn nghĩ.
Hắn đem Thiên Phàm đặt vào bàn cờ của mình, sẵn sàng thế mạng cho bản thân khi cần.
Nhưng khi thời khắc đó đến, hắn lại âm thầm chuẩn bị một tập tài liệu khác, để sau khi hắn được phong làm Thái tử, hắn sẽ công bố cho cả thiên hạ biết rằng Thiên Phàm của hắn bị oan.
Đường đường chính chính đón Thiên Phàm về lại bên mình.
Nhưng trước khi mình kịp làm chuyện đó thì Thiên Phàm đã cùng người khác trốn đi.
Đã nhiều ngày, Diệp Thanh Vân mơ cùng một cơn ác mộng.
Hắn mơ thấy Thiên Phàm cầm kiếm đến cạnh giường hắn, đòi giết hắn.
Trong mơ, Thiên Phàm mắng chửi hắn thậm tệ.
Nói hắn phản bội, vô tình, giả dối không khác gì súc sinh.
Dù hắn có cố giải thích thế nào, cố van xin ra sao y cũng không chịu tin hắn.
Y trở nên mạnh đến không tưởng.
Hắn cố sức mà đánh không lại.
Đến khi bị đâm một kiếm mà giật mình tỉnh dậy.
Nhiều đêm liên tục mơ cùng một giấc mơ đó khiến hắn sợ.
Ngủ cũng không dám ngủ.
Mãi đến gần đây hắn mới không còn mơ giấc mơ đó nữa, nhưng lòng lại luôn thấp thỏm không yên.
Hắn muốn tìm Thiên Phàm, muốn giải thích với y rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng...!sau khi nghe sự thật xong Thiên Phàm liệu sẽ tha thứ cho hắn không? Nếu y không tha thứ cho hắn, không chịu quay về với hắn thì hắn sẽ làm gì tiếp? Hắn chưa bao giờ nghĩ cuộc sống không cho y lại khó chịu đến như vậy.
“ Bệ hạ, Trần đại nhân xin gặp.”
“ Bảo ta đang bận.
Không gặp.”
“ Bệ hạ, cái đó...!Trần đại nhân nói nếu người vẫn không gặp đại nhân sẽ bẩm báo lại với Thái hậu.”
Khốn kiếp! Diệp Thanh Vân đập mạnh tay xuống bàn.
Mấy cái chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tiểu công công hoảng sợ im bặt, không dám lên tiếng.
Kể từ khi bệ hạ đăng vương, thái hậu và các quan viên không ngừng hối thúc bệ hạ lập hậu cung.
Cứ nhắc đến chuyện này là bệ hạ lại nổi nóng.
“ Nói với hắn cứ việc bẩm báo thái hậu.
Để xem sau đó hắn còn giữ được cái mạng chó của mình không.”
“ Vâng.”
Tiểu thái giám vừa đi, Đường Lãnh nhảy từ trên trần nhà xuống.
Đã đi theo chủ nhân bao nhiêu năm, hắn quá hiểu trong lòng chủ nhân của mình lúc này khó chịu đến chừng nào.
Việc chủ nhân lên ngôi không nhận được sự đồng thuận của quá nhiều người.
Chỉ đơn giản là không còn ai đủ mạnh để cạnh tranh với người nữa thôi.
Bởi vậy nên khi người lên ngôi, bọn họ không ngừng tìm cách gây khó.
Việc đầu tiên nhất là yêu cầu người lập hậu cung để đưa con gái của họ vào.
Nếu là chủ nhân của trước kia có lẽ đã dễ dàng đồng ý.
Nhưng chủ nhân của hắn bây giờ đã biết yêu rồi.
Chủ nhân đã đem lòng yêu một người mình không nên yêu, rồi lại nhẫn tâm chà đạp người đó.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Một người như thế này sao có thể chấp nhận lập hậu cung chứ?
Thái hậu vốn là người ủng hộ cho đại hoàng tử.
Cho nên việc nhị hoàng tử lên ngôi khiến cho thái hậu không vui.
Vì thế cũng hùa theo các quan ép buộc hoàng thượng lập hậu cung.
“ Bệ hạ, người định tiếp theo làm thế nào? Thái hậu chắc chắn sẽ lại tìm cách gây áp lực với người?”
“ Hừ.
Sức chịu đựng của ta cũng có hạn thôi.
Bà ta muốn ép đừng tưởng ta sẽ ngồi yên.
Ta là thiên tử.
Bọn chúng dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta? Muốn ta lập hậu cung? Thế thì ta sẽ làm ngược lại.
Ta đã viết hưu thư gửi cho hai bà vợ trong phủ kia rồi.
Ngày mai ta sẽ tuyên bố cho cả thiên hạ biết: ta để tang phụ hoàng.
Ba năm không lập hậu cung.”
Đường Lãnh có thể hiểu ý của chủ nhân.
Ba năm là đủ để đưa Hà Thiên Phàm trở về bên cạnh người rồi.
--------
Từ sau khi bị hại mất đi tu vi, Diệp Lưu Niên chuyển ra ngoài kinh thành tĩnh dưỡng.
Không một ai làm phiền hắn.
Theo lời thái y nói hắn bị trọng thương, cần phải nghỉ ngơi tuyệt đối.
Nếu muốn tu luyện lại cũng phải sau đó một năm.
Diệp Lưu Niên đón nhận chuyện này rất thoải mái.
Sau khi hoàng đế băng hà, hắn bắt đầu đi ngao du sơn thủy khắp nơi, điều mà trước giờ hắn chưa từng làm.
Thẩm Dục nằng nặc đòi đi theo hắn.
Hắn không cho y cũng cứ đi theo.
Vậy là hắn mặc kệ.
Hai người họ ngồi trên xe ngựa đi rất nhiều nơi.
Thấy chỗ nào thú vị là đi chỗ đó.
Có thể nói đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hắn từ khi sinh ra đến giờ.
Không còn bị áp lực bởi địa vị, không bị ánh nhìn người khác soi mói, hắn muốn sống thế nào tùy hắn.
Có lẽ vì vậy mà tính cách Diệp Lưu Niên đã trở nên ôn hoà hơn, thân thiện hơn so với trước