Phương Vân Hi mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Thiên Phàm như muốn xoáy sâu vào nội tâm bên trong: “ Có phải ngươi vẫn luôn suy nghĩ như vậy? Cho rằng nếu ta biết bí mật của ngươi sẽ sợ hãi, không muốn gặp ngươi nữa?”
“ Ta...” Thiên Phàm im lặng cúi mặt.
Hắn đúng là nghĩ như thế, bởi vậy mà hắn vẫn luôn giấu.
Hắn không sợ người khác biết, nhưng lại sợ Vân Hi biết.
Hắn sợ huynh ấy sẽ ghét bỏ mình.
“ Ngươi nghĩ ta là loại người gì chứ? Ta thích ngươi.
Cho dù ngươi có là ai vẫn không thể thay đổi được tình cảm ta dành cho ngươi.”
Thiên Phàm ngẩng đầu nhìn.
Đồng tử hơi rung, có vẻ vẫn không dám tin đây là sự thật.
Vân Hi kéo hắn lại hôn nhẹ lên trán rồi nói: “ Nếu bảo sau khi biết thân phận của ngươi, ta không ngạc nhiên là nói dối.
Ta rất ngạc nhiên, cũng rất sợ.
Ta biết rõ ánh mắt của đa số mọi người nhìn người của Tuyết Quốc như thế nào.
Ta sợ nếu bí mật này của ngươi bị lộ ra, cuộc sống của ngươi sẽ không còn yên bình được nữa.
Thậm chí ngươi phải luôn trốn chạy.
Đến lúc đó không biết ta có đủ năng lực để bảo vệ cho ngươi hay không.”
Thiên Phàm kinh ngạc.
Đó là những gì huynh ấy nghĩ hay sao? Tất cả đều là lo lắng cho hắn?
“ Ta đã đọc tất cả những sách sử ghi lại sự kiện Chiến tranh Ngũ đại quốc cách đây một trăm năm.
Rốt cuộc cũng nắm được phần nào nguyên nhân dẫn đến hoạ diệt vong của Tuyết Quốc.
Bởi vì năng lực Băng của họ quá mạnh, sức tàn phá quá khủng khiếp khiến tất cả các nước khác đều sợ hãi và dè chừng.
Chuyện cống vật phẩm là tự các tiểu quốc khi đó đề ra vì muốn lấy bình an cho mình.
Là các tiểu quốc e sợ Tuyết Quốc mà cùng cô lập bọn họ, chẳng ai dám thân cận.
Là cũng chính họ tự châm ngòi cho chiến tranh nổ ra, tự cùng nhau lập kế hoạch loại bỏ Tuyết Quốc.
Rốt cuộc người dân Tuyết Quốc đâu làm gì khiến bản thân phải chịu sự căm ghét của tất cả các quốc gia này xung quanh như vậy.
Lỗi duy nhất của bọn họ là bọn họ quá mạnh mà thôi.”
“ Thật khó tin là huynh lại có suy nghĩ như vậy về Tuyết Quốc đấy? Không phải huynh cố tình nói như vậy để lấy lòng ta đấy chứ?”
Phương Vân Hi cốc nhẹ vào trán Thiên Phàm một cái, bật cười nói: “ Ta việc gì phải làm thế.
Ngươi đã phải lòng ta rồi mà.”
Thiên Phàm lập tức đỏ mặt, lúng túng tránh ánh mắt đầy nhu tình của người kia.
“ Ai...!ai bảo là ta phải lòng huynh chứ?”
“ Thật không? Vậy sao lúc nãy khi ta hôn ngươi lại không né?”
“ Ta...” Thiên Phàm im bặt.
Hắn biết mình cứng họng rồi.
Lúc ấy cảm xúc dâng trào cho nên cứ vậy mà nương theo.
Đến giờ hắn cũng không biết tại sao mình lại để mặc cho người kia hôn như vậy.
Vẻ xấu hổ của Thiên Phàm trong mắt Phương Vân Hi thật đáng yêu, khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc.
Nhưng nghĩ lại người kia mới tỉnh dậy, vẫn nên để y nghỉ ngơi một chút.
“ Lúc nãy có phải mơ thấy gì đó không hay? Ta thấy vẻ mặt ngươi rất khó chịu.”
Chợt nhớ đến giấc mơ, Thiên Phàm lại cảm thấy ớn lạnh.
Hắn không biết mình nên có thái độ gì về chuyện này.
Những gì mà người dân Tuyết Quốc phải chịu đúng là rất đáng thương, nhưng hắn có thể làm được gì? Sự việc đã trôi qua hơn trăm năm.
Đã có rất nhiều thứ thay đổi.
“ Liệu bây giờ mọi người ai có suy nghĩ giống như ngươi không?”
“ Sao cơ?”
Thiên Phàm mím chặt môi, không dám hỏi thêm.
Nhưng Phương Vân Hi nhìn vào mắt hắn lại có thể hiểu nỗi bận tâm của hắn.
“ Ta cũng không chắc những người khác sẽ có suy nghĩ như vậy giống ta.
Cho nên tạm thời ta sẽ không tiết lộ bí mật này cho bất cứ ai.
Còn ngươi, hãy suy nghĩ xem mình muốn làm gì, muốn sống như thế nào.
Bất kể quyết định của Tiểu Phàm Phàm là gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”
Nếu là người khác nói câu này khẳng định hắn sẽ không tin.
Nhưng nếu như là Phương Vân Hi nói thì hắn tin chắc điều đó là thật.
Vân Hi chưa từng thất hứa.
Trái tim đang đập thình thịch liên hồi.
Vừa hồi hộp, lại vừa cảm kích, còn cả cảm xúc yêu thương vẫn luôn cố kìm nén vì những lời vừa nãy của Vân Hi mà dâng trào một cách mãnh liệt.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa.
Từ Minh bưng một chén thuốc đi vào.
“ Uống thuốc đi này.
Cần ta đút cho không?”
“ Ta có yếu lắm đâu.
Để ta tự uống.
Thiên Phàm nhấm nháp một chút rồi lè lưỡi kêu lên vì đắng.
Từ Minh tặc lưỡi nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi còn sợ uống thuốc hả?” Hắn lấy từ trong người một bọc giấy nhỏ đưa cho Thiên Phàm.
Hắn vừa nhìn thấy nó là nhận ra ngay, bởi Từ Minh đã từng cho hắn ăn một lần.
“Kẹo bọc đường phải không?”
“Ừ.
Uống cho hết thuốc rồi ăn.”
Thiên Phàm ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt uống hết thuốc.
trong chén.
Sau đó, hắn nhón lấy một viện kẹo trong bọc giấy cho vào miệng ăn một cách ngon lành và hạnh phúc.
Hắn không hề biết rằng lúc này Từ Minh và Phương Vân Hi đang nhin nhau bằng ánh mắt tóe lửa.
Đến khi hắn ăn xong, nhìn lại thì cả hai lập tức khôi phục trạng thái ban đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, đầy quan tâm.
“Ăn xong rồi thì nằm xuống ngủ đi.”
“Vân Hi, ngươi sẽ vẫn ở đây chứ”
Phương Vân Hi mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Thiên Phàm, thì thầm: “Yên tâm.
Ta sẽ còn ở đây đến chừng nào ngươi đuổi ta đi thì thôi.”
Thiên Phàm đỏ mặt, kéo chăn lên che gần lút đầu.
Vân Hi càng ngày càng lưu manh, bất kể lúc nào cũng tìm cách trêu chọc hắn.
Đợi cho Thiên Phàm ngủ yên rồi, Từ Minh và Phương Vân Hi kéo nhau ra ngoài sân.
Không khí lập tức thay đổi, trở nên căng thẳng tột độ.
Đến mức bất kì ai đứng gần đấy đều cảm thấy lạnh sống lưng, thậm chí là khó thở.
“Phương huynh không định trở về sao?”
“Ngươi thấy thái độ mong chờ của Tiểu Phàm Phàm đối với ta rồi đấy.
Nếu ta đi, hắn sẽ rất buồn.”
“Huynh nghỉ nhiều rồi.
Huynh là thái tử điện hạ.
Huynh đột nhiên biến mất mà ở đây suốt như thế sẽ khiến người khác lo lắng đấy.
Nếu chẳng may bị phát hiện thì sẽ gây rắc rối cho bọn