Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy


trước sau

Ta đây mơ mơ màng màng đang ngủ say, bên tai một trận tiếng kêu la ầm ĩ, ngay sau đó ta đã bị người xách lên!

"Ê.. này.. Ngươi làm gì?" Ta giật mình, một mặt ngu ra nhìn chằm chằm cái người xách lấy ta, ừm.. Là một nữ nhân béo khỏe, cánh tay kia đều sắp thô như cổ ta rồi! Đầy mặt dữ tợn, nhìn qua vừa hung dữ vừa xấu.

"Ngươi là ai a?" Ta che cái mũi, cái tên này một thân vị khói dầu, đều sặc người.

"Ngươi chính là mới tới?" Người phụ nữ kia âm thanh ồ ồ, một chút cũng không dễ nghe, không đúng, thứ này một chút đều không có nữ nhân vị, nàng là ai a?

"Mới tới?" Cái gì mới tới? Ta đây thì có chút nghe không hiểu.

"Đều giờ gì rồi còn đang ở đây lười biếng, nhanh lên đi làm việc, cút cho ta một chút!" Người phụ nữ kia cao giọng nói một câu, đem ta tiện tay vung một cái, vứt ra ngoài trướng!

Ta m*á nó, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung duyên dáng! Nhưng mà, võ công củaA Ba không phải luyện không, lộn mèo một cái đẹp đẽ, hừ hừ, ổn thỏa rơi xuống đất.

Này không phải, nữ nhân béo kia rốt cuộc là ai a? Nhìn qua đúng là khá quen, nhưng dù là không nhớ ra được thấy ở đâu?

"Này, ngươi nói, nguyên soái lúc nào tánh khí tốt như vậy? Tặc tử tư thông với địch phản quốc, vậy mà chỉ đi đày nhà bếp làm việc?" Hai tên binh lính trông coi trước cửa nhìn thấy ta, trừng ta vài mắt, âm dương quái khí mà nói.

"Phi! Ngươi mới là tặc tử tư thông với địch phản quốc đó!" Lập tức ta thì sặc trở lại, này chờ chút! Đi đày nhà bếp làm việc? Ta sao?

Ta vừa ngẩng đầu, đang nhìn thấy nữ nhân to mập kia từ trong lều đi ra.

Fu*ck! Ta nói thứ này làm sao nhìn quen mắt như thế! Khi lấy cơm từng thấy qua! Nàng là quản sự nhà bếp a!

Cho nên ta.. Đúng là bị đày đi tới nhà bếp?

Chuyện này.. Không nên đâu! Lạc Thanh Viễn không phải đều đến hòa đàm rồi sao? Vậy An Lạc Thành thì nên biết ta không có phản bội cô a, chẳng lẽ.. Hai nàng đàm luận sụp đổ rồi?

Ta đây đang lo lắng, quản sự kia đi tới, nghệnh đón theo cái đầu ta, cánh tay xoay tròn chính là một cái tát.

Một tát uy lực này so với An Lạc Thành, có thể không có thua kém chút nào, đánh cho ta mắt nổ đom đóm, ngã nhào đầu!

Ta m*á nó!

Chưa kịp ta tỉnh táo lại, hai thủ vệ bên cạnh kia cười đến ngửa tới ngửa lui.

Ta thật sự.. m*á nó.. Đột nhiên có một loại cảm giác hổ lạc đồng bằng bị ch*ó cắn, uất ức!

"Nhanh chóng cút đi làm việc cho ta, cũng không nhìn một chút đều giờ gì rồi, làm lỡ cớm sáng của các tướng sĩ, nguyên soái trách tội xuống, ngươi chịu trách nhiệm sao!"

Ta.. Ôm đầu, luôn cảm giác một tát này của nàng đập xuống, trong óc ta hình như có thêm mấy cái điểm trắng, có chút ngớ..

Theo quản sự đi tới nhà bếp, một đám người vội bận bịu dọn dẹp các loại nguyên liệu nấu ăn, ta ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, m*á nó, ngày còn đen đó, cách trời sáng còn xa, hừ, những người này cũng là đủ cực khổ.

"Đây là mới tới, có công việc bẩn thỉu gì, đều giao cho nàng." Quản sự tiện tay vừa chỉ.

Những người kia cùng nhau quay đầu nhìn ta một chút, trên mặt xem thường không hề che giấu chút nào, để ta thấy được thì không vui!

"Chùi nồi, rửa sạch thùng cháo, nấu chút nước nóng, chặt củi.." Mấy người mỗi người một câu, lợi hại rồi, các ngươi vẫn đúng là không khách khí?

"Sửng sốt làm cái gì chứ!" Quản sự từ phía sau đạp ta một cước, ta lảo đảo một cái suýt chút nữa quỳ trên đất.

Tại sao ta cảm giác thứ này đá ta thì như đá trái banh chứ? Hơn nữa nàng càng đá càng nghiện!

"Này ngươi làm cái gì!" Fu*ck! Đá ta xong còn không đủ, còn chạy tới kéo lấy y phục của ta, thứ này sẽ không có bệnh luyến đồng chứ!

"Ngươi làm gì a!" Ta liều kéo quần áo, nhưng cũng địch không lại khí lực như trâu của nàng, chỉ chớp mắt đã bị nàng lột sạch khôi giáp rồi.

"Ở đây dùng không được chiến giáp này." Quản sự nói một câu, từ trên bên cạnh bếp nấu tiện tay vớ lên một cái ngoại bào bẩn thỉu ném cho ta.

Ta vừa nhận lấy.. Cảm giác chứa nhiều dầu.. Lập tức cả người ta cũng không tốt rồi..

Ta ngửi tay một cái, m*á nó, chua thối! Vật này.. Để ta mặc trên người?

"Hừ!" Quản sự kia tựa hồ vô cùng không hài lòng, cầm lấy y phục kia, không nói lời gì thì chụp vào trên người ta..

Ta.. ╭ (°a°) ╮

Được, trị hết bệnh thích sạch sẽ mấy thập niên của ta!

"Đi, chẻ củi."

"Nga.." Ngoan ngoãn chạy đến bên trong góc, ôm cái rìu không dám nói lời nào.

Nói thật, ta đến bây giờ vẫn có chút ngu ra, mấy độ hoài nghi ta có phải là đang nằm mơ?

Nhưng mấy bạt tay của quản sự kia là thật đau, nếu như nằm mơ, cũng nên tỉnh rồi đó!

Ai ya.. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!

Đoán chừng là các nàng bận điên rồi, cũng không ai quan tâm ta, ôi cũng thực sự là, đồ ăn của mấy vạn người, dựa vào mấy chục người này làm việc, cũng là khổ cực các nàng rồi.

╭ (°a°) ╮ chờ chút! Ta hiện tại hình như cũng ở trong mấy chục người này? Ta có phải cũng nên đau lòng chính ta một hồi a?

"Chẻ nhanh chút!"

"Ai ya.. Biết rồi," M*á nó, ai đi ngang qua ta đều muốn đạp ta một cước, thật sự coi ta là quả hồng nhũn a.

Ta đều ngồi chẻ củi sắp hai giờ, trời cũng sắp sáng rồi, cũng gần như đến giờ ăn cơm rồi.

"Ai ya.." Đứng dậy chậm rãi xoay người, cảm giác eo đều sắp đứt đoạn mất rồi!

"Còn sửng sốt, cút đi hỗ trợ." Quản sự này có phải là chỉ nhìn chằm chằm ta không?

Ta nhìn chung quanh một chút, chạy tới giúp người ta dọn vỉ hấp, nhưng mà cánh tay này của ta có chút ngắn.. Nâng lên vô cùng vất vả.

"Động tác nhanh lên một chút, làm lỡ lúc ăn, ngươi gánh nỏi sao!"

Ôi tên khố*n kiếp ngươi đây, sợ làm lỡ thời gian tự ngươi làm đi, liền biết ở đây giục ta.

"Biết rồi." Phiền chết rồi.

Hở? Bên trong vỉ hấp này thơm quá a, có phải là bánh màn thầu nóng hổi mới ra nồi? M*á nó ngày hôm qua ta trở về thì không ăn cơm, không giải thích được ngủ thiếp đi, vừa hoạt động nữa ngày, trước ngực đã sớm đói bụng dính đến sau lưng rồi.

Nhưng mà ta nhớ tới hỏa đầu binh hình như phải ở sau khi binh lính khác cơm nước xong mới có thể tự mình ăn cơm, ai ya.. Thực sự là dằn vặt người nha..

Hút hút nước bọ, đem vỉ hấp đặt ở trên bàn, phóng
tầm mắt nhìn lên, đã tới không ít binh lính chờ xếp hàng ăn cơm rồi.

Lại giúp đỡ người ta đem thùng cháo, cơm nước xách ra ngoài, bày đầy cả một cái bàn dài, vươn cổ ngửi một cái, oa.. Ngụm nước suýt chút nữa rơi đến trong chậu rau cải..

Ăn cơm thôi~

Nếu như là trước đây, ta nhất định vui vẻ đánh rắm hô to ăn cơm thôi~~

Nhưng bây giờ.. người ăn cơm là.. Ta m*á nó còn phải nhìn các nàng ăn..

"Xếp thành hàng.." Phờ phạc phát ra bánh màn thầu, nhìn từng người một đưa tay ra với ta, bánh bao lớn vừa thơm vừa mới.. A.. Lúc nào mới có thể đến phiên ta ăn a!

Ơ? Chờ chút, ta thấy được ai rồi?

Người xa xa lững thững đi tới, một mặt nhàn nhã, không phải An Lạc Thành sao? Còn có Cổ Diễn và Mạc Cửu!

Thứ này cư nhiên tới đây cùng các binh sĩ cùng nhau ăn cơm hở?

Không đúng, chờ chút, ta từ trước tới giờ chưa từng thấy cô tới đây ăn cơm, cô không phải là đặc biệt đến xem ta có bao nhiêu chật vật chứ!

"Này này, ngươi ngược lại đem bánh màn thầu cho ta a!" Một binh lính đang gọi cơm đưa tay quơ quơ ở trước mắt ta.

"Nga, cho cho cho cho cho." Một mặt thiếu kiên nhẫn nhét cho nàng.

"Hắc, An Khê, ngươi vậy mà sống sót trở về rồi hả?"

Hả? Thanh âm muốn ăn đòn này, ta ngẩng đầu nhìn lên, hắc, An Mãnh! Thấy người quen rồi, ngươi đừng nói, còn có chút kích động nhỏ đó.

"Hừ, nói cái gì, ngươi muốn ta chết trở về?"

"Hừ." An Mãnh bĩu môi rên một tiếng, "Không nghĩ tới ngươi vậy mà là người như vậy, thật không biết mẫu thân còn giữ ngươi làm gì!"

"Ngươi!" Ta con m*ẹ nó! Một ngụm tức giận dấu ở ngực, phun cũng phun không ra, nuốt cũng không nuốt trôi!

"Ta con m*ẹ nó người loại nào? Ngươi đem lời nói rõ cho ta!" Ta đem bánh màn thầu ném một cái, vòng tới trước mặt An Mãnh, cầm lấy cổ áo của nàng.

"Tư thông với địch phản quốc!" An Mãnh không có vẻ sợ hãi chút nào, từng chữ từng chữ, trừng hai mắt cũng nhìn chằm chằm ta.

"Ngươi cái rắm!"

"Lão tử sống sót trở về chính là tư thông với địch phản quốc hả? Lông tóc không tổn hại chính là tư thông với địch phản quốc hả? Ta con m*ẹ nó phản cái bà n*ội ngươi!" Ta mãnh liệt đẩy nàng một cái, đem mình cũng đẩy lui về sau hai bước.

Hai ta ồn ào thế nào, một đám người chạy tới vây xem, còn có vỗ tay bảo hay đó!

"Vậy ngươi nói, ngươi tại sao phải để Tương quân đem ngươi dẫn đi! Có binh lính chính tai nghe thấy được! Là ngươi chủ động để Tương quân đem ngươi bắt đi!"

"Ta.." Ta..

Ta.. Không có gì để nói..

"Đúng vậy, ngươi nói đi, tại sao vậy!" Mấy người lính ồn ào lung tung theo, chỉ chớp mắt ta đã bị một đám binh lính hoàn toàn vây quanh lên.

Ta không lên tiếng, An Mãnh đi tới đem ta đẩy ngã trên mặt đất, "Mẫu thân đã bắt được cửa mạng của Lạc Thanh Viễn, nếu không phải bởi vì bận tâm tính mạng của ngươi, nàng đã sớm có thể đi ép Lạc Thanh Viễn bỏ thành đầu hàng, chính là ngươi làm hỏng chuyện tốt của nàng, làm hại chúng tướng sĩ hi sinh không công!"

An Mãnh chỉ vào trán ta hung hăng mà nói.

"Hôm nay ta nghe thấy được một câu nói, thành sự không có bại sự có thừa, nói chính là ngươi!" An Mãnh chọt chọt trán của ta.

Được, ta không lời nào để nói, ta đúng là muốn bảo vệ Lạc Tử Y, đúng, ngươi nói đều đúng, ta gật gật đầu, từ trong khe hở đoàn người liếc mắt nhìn về phía An Lạc Thành, cô hoàn toàn không có trả lời, thậm chí căn bản không có nhìn về phía bên này.

Bất đắc dĩ nở nụ cười, phớt lờ đám binh lính ồn ào kia, vừa định đứng dậy.

"Chớp mắt không coi chừng ngươi thì lại bắt đầu lười biếng!" Quản sự mang theo cây nhóm lửa, khí thế hùng hổ đi qua, một gậy mang theo tiếng gió đập xuống.

"Ạch a.." M*á nó.. Bụng của ta.

"Đánh thật hay!" An Mãnh lại vẫn ở bên cạnh vỗ tay bảo hay.

Các binh sĩ liền cũng ồn ào theo, nhiều tiếng nói muốn đánh chết ta.. Ha..

Quản sự vừa nghe, thật là hăng say, lại dùng sức đục hai cái trên người ta.

"Ạch.. Khụ.." Cuống họng ngứa ngái, há miệng, ho ra một ngụm máu..

Ta nằm trên mặt đất vô lực, bên cạnh vây quanh một đám người vỗ tay bảo hay, ha.. Thực sự là.. Quá mỉa mai rồi..

"Mau đứng lên, đừng giả bộ chết, liền biết lười biếng, phạt ngươi hôm nay không cho phép ăn cơm!"

Nghe âm thanh hung tợn kia của quản sự, không có chút nào không có tức giận chút nào.

Gian nan bò lên, m*á nó.. Cái bụng đau quá.. Căn bản không thẳng eo lên được.

Từng bước từng bước dịch trở lại trước bàn, đỡ bàn.

"Các ngươi.. Còn ăn cơm hay không.." Thanh âm uể oải, cầm bánh màn thầu tiếp tục phát.

Phớt lờ khiêu khích, châm biếm của các nàng đối với ta.

Không hề lay động đại khái có thể hình dung tâm thái bây giờ của ta.

Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới, không nghĩ tới An Khê ta, vậy mà có thể có một ngày nổi danh?

Hơn nữa còn là bị người hận như vậy, hận không thể ta chết!

Quá thú vị không phải sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện