19.
Trong nhà của chủ nhân thực ra có rất nhiều thông tin, chẳng hạn như một đống chụp ảnh chung ở trên tường, còn có trên giá sách, phần lớn sách mà chủ nhân đọc là sách kinh tế, mà ở trên chiếc giá sách còn lại, tùm lum đủ các thể loại, cái gì cũng có.
Có truyện tranh, có tạp chí, có tiểu thuyết, có "canh gà cho tâm hồn".
Tắc kè hoa nếu như muốn hiểu biết một người, cần phải hiểu biết sách người ta đọc.
Nó không mảy may có một tẹo hứng thú với đống sách kinh tế của chủ nhân, cho nên nó đã tốn công tốn sức một phen, mới đẩy được một cuốn tiểu thuyết mà nó vừa liếc sơ qua là có ấn tượng mạnh ra khỏi giá sách, hạ cánh thẳng xuống mặt đất.
Một cuốn tiểu thuyết trông là đã có hứng đọc ngay, chủ nhân chưa đọc xong.
Có một tấm thẻ dấu trang được kẹp vào giữa cuốn sách.
Tắc kè hoa đọc vài dòng, sau đó hoàn toàn không thể ngừng được.
Hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, muốn làm gì, hoàn toàn bị cuốn vào cốt truyện,
không tự thoát ra được.
Đến khi chủ nhân trở về, thì trông thấy một con tắc kè hoa đang nằm trên một cuốn sách, trên mặt trang sách bị ướt một mảng lớn.
Anh tưởng rằng tắc kè hoa tè bậy, còn tè trên cuốn sách mà người kia thích nhất.
Anh khom lưng bế con tắc kè hoa đang bíu vào trang sách lên: "Nếu như bị cậu ấy biết mày làm chuyện hư đốn trên sách của cậu ấy, thì mày tiêu rồi đó!"
Giọng nói rất nghiêm túc, nhưng biểu cảm vẫn thể hiện rất rõ sự nuông chiều.
Chủ nhân thả lại tắc kè hoa với vẻ mặt ngơ ngác vào bể thủy tinh, còn chỉ chỉ vào bãi cát trắng mịn: "Lần sau nhớ giải quyết ở chỗ này nhé."
Tắc kè hoa lúc này mới chợt ngộ ra, người này là đang hoài nghi nó bạ đâu tè đó!
Sỉ nhục người ta quá đi mất, sỉ nhục người ta quá đi mất!