Tác giả: Triều Túy.
Editor: Trần Ngân Hà.
Tháng 9 năm 1989.
Jade một thân một mình kéo theo chiếc va li cực kỳ lớn chứa hành lý, đứng cô đơn ở sảnh lớn nhà ga Ngã tư Vua. Nhìn dòng người rộn ràng, nhốn nháo cũng không làm Jade cảm giác được sự ấm áp và nhiệt độ. London vào tháng Chín, thật ra cũng không lạnh quá, mặc dù buổi tối có mưa. Nhưng oái oăm thay, Jade lại muốn rời xa quê nhà, đi vào nơi này.
Đơn giản là vì Jade sắp đến một ngôi trường mới. Quạnh quẽ- cảm gíac không dễ chịu chút nào vì không quen không khí nơi này.
Jade cúi đầu nhìn vé xe trên tay, tốt rồi, ga đi là ga 9 ¾ mà Jade hiện tại đang đứng ở giữa Ga số 9 và Ga số 10. Thật là khó hiểu. Sao tìm ở đâu được số ¾ . Jade đọc được từ “Hogwarts, một lịch sử” có nhắc đến: muốn đến sân ga cần phải đi vào một hàng rào, nhưng vị trí cụ thể lại không có, và nơi này có rất nhiều hàng rào.
Jade cũng đã lấy hết can đảm hỏi mọi ngươì xung quanh, nhưng rốt cuộc bản thân được nhận vào một ngôi trường “kỳ lạ”. Jade chưa muốn cho người khác biết, có lẽ sợ họ xem Jade thành bệnh nhân cần vào bệnh viện chăng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin chào! Bồ đến Hogwarts hả?” Một cậu bé tóc đỏ từ phía sau lưng Jade thò đầu ra, tay chỉ vào tờ vé cô đang cầm.
Jade gật gật đầu: “Đúng vậy, mình chưa biết nên đi đến sân ga như thế nào.”
Cậu bé cười, nét mặt thể hiện “mình hiểu, mình hiểu”, giơ tay chỉ vào một cây cột,” Chỉ cần bồ hướng về phía mặt tường này, đi thẳng, chạy nhanh một chút là được. Yên tâm, sẽ không đụng vào đâu, chỉ cần bồ là học sinh của Hogwarts.”
Jade nìn mặt tường một cách nghi ngờ, kéo chiếc vali đến gần, dùng tay sờ vào nó một lúc. Cô quyết định: Tuyệt đối không thể tin tưởng lời nói của cậu bé đó. Vì thế, Jade dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn cậu bé tóc đỏ, nói nhỏ nhẹ: “Mình có chút sợ, đây là lần đầu tiên làm việc mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Bồ có thể chạy trước được không, làm mẫu cho mình với?”
Cậu bé kỳ lạ nhìn Jade một lúc, cuối cùng hơi cười cười, giơ tay ra: “ Mình tên Fred, Fred Weasley, học sinh mới năm nhất của Hogwarts. Rất vui được biết bồ.”
Jade cũng khẽ mỉm cười:”Jade Zeller, cũng là học sinh mới.”
Thời điểm họ bắt tay, cũng có một cậu bé tóc đỏ như thế đi tới. Cậu ta giống Fred như đúc , chắc là sinh đôi? Jade nghĩ như vậy. Trong khi đó, Fred hướng về phía cậu bé ấy vẫy tay:”George! Tới đây! Mình mới biết được bạn mới, Jade Zeller. Bồ ấy cũng là học sinh năm nhất mới toanh...”
Cứ như vậy, năm đó, ở ngoài sân ga, Jade gặp được Fred và George mà nguyên do là trò đùa dai của Fred bị thất bại.
Không thể phủ nhận rằng Fred và George là hai người nói chuyện siêu cuốn hút, tuy rằng họ thích đùa dai. Điều này thấy được ở thời điếm Fred muốn lừa cô, nhưng mà giao tiếp với người như vậy một lúc, Jade tạm quên đi cảm giác cô đơn.
Lúc họ đang nói chuyện, một quý bà tóc đỏ hơi đẫy đà đi cùng với hai cậu tóc đỏ khác chạy tới, nhìn thấy cặp sinh đôi đang đứng đần ra đấy, bực mình kêu lên:” Vì sao hai đứa còn ở đây? Fred? George? Hai đứa bây giờ phải ở trong ga và chuẩn bị lên tàu chứ?”
Fred chỉ vào Jade, giải thích:”Má, đây là bạn mới của tụi con, cậu ấy đang hỏi chúng ta đi vào sân ga như thế nào.” Nói xong, cậu ta nháy mắt về phía Jade.
Jade cũng ngầm hiểu ra, nói với mẹ của họ, bà Weasley:”Chào bác, xin lỗi vì làm trễ giờ của nhà bác. Con là học sinh mới, lần đầu đến Hogwarts, đối với mọi việc còn chưa rõ, bố mẹ con cũng không biết được cách đến, may nhờ có Fred và George giúp đỡ.”
Bà Weasly có vẻ rất vui khi thấy hai thằng con trai nghịch ngợm chuyên phá phách vậy mà lại biết giúp đỡ người khác. Bà nhìn Jade và cười:” Nào, không cần khách sao, con yêu. Nhưng mà thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta mau đến sân ga đi. Fred, con đi trước đi!”
Bị gọi tên, Fred làm bộ bất đắc dĩ, lắc đầu và đẩy xe đầy của cậu lên trước, đồng thời tức giận:”Má, con là George!”
Jade nhìn thấy điệu bộ hơi nhếch môi cười đầy nghịch ngợm của cậu ta, rồi nhìn sang George còn đang đứng cạnh mình nhướn mày. George lúc này thì nhếch môi cười vui vẻ, có vẻ chứng minh cho việc họ lừa được người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi con! George, xin lỗi nhé! Vậy con đi trước đi, George.” Bà Weasley có vẻ đau đầu về hai anh em này.
Jade khẽ cười. Nhìn vẻ mặt cô vẫn còn chút tức giận, nhưng thực tế trong lòng còn vui hơn Fred. Hai người kia xem ra rất thích trêu chọc người khác. Nhưng mà ở phương diện này, cô cũng đâu thua kém đâu nhỉ?
Chờ đến khi mọi người đều vào sân ga đủ rồi, bà Weasly chỉ huy cho đôi song sinh mang hành lý lên tàu giúp Jade xong xuôi, mới lo lắng nói:” Bây giờ, hai đứa cư xử cho tốt, biết chưa? Fred? Còn cả con nữa, George?”
Hai đứa sinh đôi gật đầu mạnh mẽ, nhưng từ biểu hiện của hai đứa có thể thấy chúng rất vui