NHẮC NHỞ TỪ EDITOR:
Đây là một đoản văn, là một lát cắt trong câu chuyện, không dài, không có chiều sâu, không có nhiều tình tiết cẩu huyết, câu chuyện có thể gây ức chế nhẹ, đã cảnh báo mong đọc xong đừng buông lời cay đắng TvT.
___________________________________
Thời tiết hôm nay thật là tốt đến kì lạ, phía chân trời trong xanh như vừa được gột rửa.
Ánh dương vàng nhạt xuyên qua bức tường thủy tinh cực lớn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất sạch sẽ, không khí trong sân bay cực kì náo nhiệt, Tần Mặc đứng đợi ở lối ra có chút nôn nóng mà dậm dậm chân, giày cao gót đập vào gạch men sứ trên mặt đất vang lên những tiếng lộc cốc, tiếng vang lại như lạc lõng giữa sân bay ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyến bay khởi hành trễ nên người vẫn chưa đến. Tần Mặc mất kiên nhẫn kéo kéo vạt áo dài, hít thở sâu cố áp xuống suy nghĩ muốn bỏ đi.
Đối với Tần Mặc mà nói, chắc chắn không có chuyện gì dày vò hơn so với chuyện này.
Đã bao nhiêu năm cô chưa gặp mặt Tống Liệt nhỉ?
Một năm? Hay hai năm? Thực ra ba năm chưa đủ dài, nếu thêm một tháng nữa sẽ là tròn năm năm.
Mới ba ngày trước, Tần Mặc đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, bên kia Tống Liệt nói anh sắp trở lại, hỏi cô có thời gian đến sân bay đón anh không. Tần Mặc do dự định không đồng ý, Tống Liệt cũng không ép buộc cô, chỉ nói nếu rảnh thì tới.
Nhưng sau đó, ba mẹ cô đột nhiên nói chuyện này với cô, nhân tiện yêu cầu cô đến đón Tống Liệt. Sở dĩ mọi chuyện phát triển thành như vậy là vì cô và Tống Liệt không phải chỉ là quen biết đơn thuần, nói một cách văn vẻ thì chính là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Tống và nhà họ Tần ở cùng một đại viện, mối quan hệ giữa hai nhà cũng không tồi. Mẹ Tống cùng mẹ Tần lần lượt mang thai trong một năm, sau này Tống Liệt và Tần Mặc lần lượt ra đời. Vì quan hệ tốt từ nhỏ nên Tần Mặc luôn được mẹ Tần đưa đến nhà họ Tống, sau này lớn lên Tần Mặc cũng không thay đổi thói quen này. Ngay cả khi đại viện bị phá bỏ, hai nhà cũng mua hai căn hộ đối diện nhau.
Tống Liệt biết cô rất nghe lời ba mẹ, khi nghe thấy ý do dự trong lời nói của cô, anh đã chuyển hướng về phía ba mẹ cô. Cuối cùng, cô vẫn phải tới.
Tần Mặc không hiểu tại sao Tống Liệt lại đột nhiên muốn cô ra sân bay đón sau năm năm không liên lạc, nhưng cô cảm nhận được khi đầu dây bên kia nói mình là Tống Liệt tâm cô liền dậy sóng. Mà một tiếng “Mặc Mặc” đơn giản kia trong nháy mắt đã gợi lên kí ức mà cô cho rằng đã hoàn toàn bị chôn vùi.
Bất quá đơn giản chỉ là về chuyện yêu thầm năm xưa. Tần Mặc mười năm trước thích Tống Liệt, ở cái tuổi ngây thơ trong sáng. Lúc ấy bộ dáng của Tần Mặc trông như thế nào Tần Mặc cũng không nhớ rõ, tóm lại không phải dáng vẻ điềm tĩnh, tóc xoăn, mặc áo dài tay voan và váy màu nude, đi giày cao gót màu trắng trang điểm nhẹ như bây giờ
Sau này, câu chuyện chia ly máu chó đã chia rẽ cô và anh. Sau khi học xong năm hai đại học, Tống Liệt đã chọn ra nước ngoài du học năm năm. Sau khi thi đại học, Tần Mặc ở lại thành phố A, trúng tuyển vào trường đại học mình mong muốn, sau này cũng thi nghiên cứu sinh, hiện tại cô đang làm chủ nhiệm lớp ở đại học A.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ biết được một số tin tức về Tống Liệt từ ba mẹ anh. Anh đã tốt nghiệp, đã tìm được một công việc ở nước ngoài và chưa có bạn gái. Lời tỏ tình chưa kịp nói với Tống Liệt, người đã ra đi vào ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian dần trôi qua, cuối cùng tình cảm ấy có lẽ cũng đã không còn nữa rồi.
Mặc dù thời điểm nghe thấy giọng nói của Tống Liệt nội tâm cô không cách nào bình tĩnh, nhưng nếu có người hỏi Tần Mặc, cô còn thích Tống Liệt không? Còn thích anh giống như mười năm trước không? Tần Mặc sau khi suy nghĩ sẽ lắc đầu, im lặng.
Mặc dù cô theo tư tưởng nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới có thể không thấy mặt, không có bất cứ liên lạc nào, chỉ có thể từ trong miệng người khác biết được tin tức có người đó, như vậy sau 5 năm vẫn như cũ thích người này. Hoặc phải nói rằng cô không tin tưởng chính bản thân mình có thể làm như vậy được. Theo cô, nội tâm chợt xao động lúc đó, có lẽ chỉ là do ngoài ý muốn, nhưng cũng chẳng quan trọng.
* Đại khái là một đời một kiếp một người
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm học đại học, Tần Mặc cũng từng có bạn trai, nhưng chỉ dừng lại ở việc nắm tay, chuyện hôn liền cự tuyệt, cũng bởi vì như vậy mà mối quan hệ kia rất ngắn ngủi. Lúc đối phương nói chia tay, Tần Mặc không nói rõ được đó là cảm giác gì, chỉ là cũng không quá thương tâm.
Về sau, Tần Mặc cũng không có bạn trai, một mình đến tận bây giờ. Cô vẫn luôn cho rằng điều này không phải bởi vì Tống Liệt, làm sao có thể là do anh được, nhưng khi nhận được cuộc gọi của anh, cô nhìn lại tâm tư của bản thân – cô chưa từng quên Tống Liệt, cũng chưa từng từ bỏ việc yêu anh. Cô cứ nghĩ sẽ không yêu quá nhiều, hóa ra tình yêu có thể sâu đậm đến mức bản thân cô cũng không dễ dàng thấy được.
Nhưng vậy thì sao cơ chứ?
Nhận thấy suy nghĩ mình đang trôi quá xa, chuyện cô nhớ tới nhiều vậy nhưng đều đã là quá khứ, Tần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu làm cho mình tỉnh táo chút, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi định thần lại, Tần Mặc ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của Tống Liệt, chẳng sợ cô đã hoàn toàn không cảm thấy chính mình chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh. Ngay lúc đó, Tần Mặc nghe thấy có người gọi tên cô.
Trên điện thoại cô nghe giọng nói liền nhận ra đó là anh, hiện tại vẫn thế.
Tần Mặc nhìn theo nguồn phát ra âm thanh, cách đó không xa một người đang kéo vali đi về phía cô, người đứng ngược sáng khiến bước chân càng thêm phần ưu nhã. Người ấy dáng người đĩnh bạt, hai chân thon dài, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt. Tựa hồ