Lần một lần làm tình “theo phương thích tôi thích”.
Lại nằm vài ngày.
Có thi thoảng Dữ Tương trông coi bên giường tôi, hàng mi đen dày hấp háy, chỉ mong cơ thể tôi chóng khoẻ lại.
Tôi nhìn bộ dáng đó của anh ta, lại chỉ hy vọng mình ngủ đi không còn tỉnh lại.
Có điều bác sĩ riêng của Vinh gia giỏi ghê gớm quá, hằng ngày canh me tôi uống thuốc, mới dăm ba ngày, người đã đỡ thấy nhọc nhọc.
Dữ Tương rất là vui, ôm tôi vào trong ngực, sung sướng đi lòng vòng quanh phòng một vòng mới nói, “Sinh Sinh, tốt rồi. Hôm nay vui, anh muốn tặng em một thứ.”
Một tập công văn được chìa ra trước mắt tôi.
“Ba em quyết định về hưu rồi. Anh đã thu mua cổ phần Hoàng thị, không để nó rơi về tay kẻ khác. Bây giờ em là chủ tịch Hoàng thị.” Dữ Tương hỏi, “Vui không?”
Tôi không nói gì hết.
Phong cách của Dữ Tương làm bạn cười không nổi, mắng không nổi, ngay cả nói cũng không nên lời.
Anh ta lại tốt bụng thế ư? Chẳng qua là điều khiển một con rối, tự giúp mình có trò chơi mới vui hơn thôi.
Tôi bảo, “Dữ Tương, tôi dâng Hoàng thị cho anh. Buông tha tôi được không?”
Xem như lặp lại câu cũ, mỗi một lần đều luôn mang theo chút ít hy vọng mới dấy lên.
“Sinh Sinh, kể cả một trăm Hoàng thị, trong lòng anh so ra vẫn kém em.”
Câu nói thâm tình nặng ý nhường ấy, lọt vào tai tôi chỉ có thể dùng hai chữ “đáng sợ” để hình dung.
Tôi cắn chặt răng, chỉ sợ răng nanh nghiến thành tiếng, thế là thành trò hề.
Có điều, cần gì phải vậy.
Những lần tôi làm trò hề cho Dữ tương, chả lẽ vẫn còn là ít.
Ba mẹ quả nhiên về hưu, tìm một nơi thanh bình, hưởng thụ tuần trăng mật tuổi già của họ.
Trước khi đi, Dữ Tương trông thế mà lại xởi lởi, cho phép tôi được nói chuyện với hai người.
Thiên ngôn vạn ngữ, tắc lại trong cổ họng, tôi câm lặng chẳng thế nói ra.
Mẹ cứ dặn đi dặn lại, cái gì cũng dặn, như thể sẽ chẳng bao giờ trở về nữa, bỏ rơi lại một mình tôi.
Ba cũng nói rất nhiều, cuối cùng chốt lại, “Dữ Tương nó… Sinh Sinh, đã sống trên đời, thì phải hiểu ngoài trời còn có trời. Đấu không lại chính là đấu không lại. Ngoan cố dứt ra, trái lại lại càng phát điên phát rồ, càng dễ làm mình bị thương hơn.”
Tôi đột ngột chấn động.
Thì ra ba đã đoán được bộ mặt Dữ Tương rồi.
Thế mà bất lực, cúi đầu chịu khuất phục.
Ba lại bảo, “Sinh Sinh, ba là vì con. Ba già cả rồi. Kẻ có thể làm hại con, là kẻ có năng lực bảo vệ con.”
Trong tai tôi lại ù ù sóng nhiễu, có lẽ là sóng điện thoại đã ảnh hưởng sâu vào não tôi.
Cúp điện thoại, quay qua liền thấy Dữ Tương lẳng lặng ngồi sẵn một bên rồi.
“Tâm tình khá hơn chút nào không?” Anh ta khuyên tôi, “Ba mẹ đi du lịch là chuyện tốt, có gì mà phải bịn rịn? Huống hồ… em còn có anh.”
Tôi lơ mặt đi, không thèm nhìn đến anh ta.
Ngoài song cửa, vầng trăng đã sáng rỡ trên cao rồi.
Từ xưa đến nay, nó phiêu du những đâu, liệu có từng gặp ai cũng phải chịu bất lực như tôi khắp thiên hạ này?
Dĩ nhiên là không ít.
Tôi nói, “Dữ Tương, mai tôi muốn ra ngoài.”
Anh phì cười, “Vừa rồi anh không có để ý. Ra lúc nào cũng được thôi. Em cũng nên ra ngoài một chút.”
Tôi xem xét những cái bóng đổ đi tới đi lui qua kẽ hở dưới cửa phòng, lạnh nhạt nhìn đến cả khuôn mặt không có lấy một tia xấu hổ của Dữ Tương.
“Ngủ đi.” Anh ta đắp lại chăn cho tôi, hôn lên trán “Cơ thể em luôn rất lạnh, hèn chi bị cảm suốt ngày. Ngày nào cũng phải tới đắp chăn cho em, không bằng chúng ta ngủ chung đi.”
Toàn thân tôi tức khắc cứng ngắc, gượng gạo cười, “Không ổn đâu, nhiều phiền phức lắm. Anh cứ ở phòng bên cạnh đi, thế là được rồi còn gì?”
Anh ta bảo, “Sinh Sinh này, tính em vẫn còn y hệt trẻ con, cứ thích nói bóng gió, ngay cả làm tình cũng thế.”
Lại hôn tôi mấy cái, mỉm cười tính rời đi.
Tôi bị lời nói trước khi đi của anh ta doạ sợ tới mức trằn trọc, cứ trở mình rồi lăn qua lộn lại trên giường.
Dần dần mí mắt phát nặng, mới an tĩnh lại.
Hôm sau rời giường, thay quần áo.
Vừa mới mở cửa phòng, gã đàn ông bên ngoài đã chực chờ sẵn, “Xe đã chuẩn bị xong rồi, cậu Hoàng muốn đi đâu?”
Dữ Tương không có ở đây, lá gan lớn hơn rất nhiều.
“Đi có một lát, hóng gió thôi mà.” Tôi vừa nói vừa xuống lầu, không muốn nhìn đến sắc mặt hắn.
“Ngài Vinh đã dặn, sức khoẻ cậu Hoàng suy yếu, muốn chúng tôi tháp tùng, để tránh phát sinh việc gì ngoài ý muốn.”
Tôi bất giác nổi đoá, quay ngoắt qua trợn trừng với hắn.
Thấy hắn buông thõng tay xuống đứng sang một bên, tôi ưỡn ngực đi ra cổng biệt thự.
Cửa xe cũng được mở sẵn, một chiếc BMW mới tinh.
Tôi thích dáng con xe này, nhà ở Pháp cũng có một chiếc.
Vừa mới mở cửa xe, người nọ lại áp đến.
“Ngài Vinh đã dặn, lộ trình giao thông Hồng Kông giờ không an toàn, cậu Hoàng còn chưa quen thuộc, tốt nhất nên để chúng tôi cầm lái thì hơn.”
Tôi siết chặt nắm tay, mím miệng.
Tôi nói, “Bỏ đi, hôm nay tôi không muốn ra đường nữa!”
Quay lưng trở về phòng.
Mắt đang lập loè, lại có mấy kẻ chặn đường đi.
Bọn chúng cười xoà, “Ngài Vinh đã dặn, hôm nay cùng ăn cơm trưa với cậu Hoàng. Sắp đến giờ rồi, xin cậu Hoàng mau chóng lên xe đi.”
Hai gã vận đồ Tây trang y chang mấy cha hộ pháp cung kính sáp tới gần.
Cứ như vậy được bọn chúng “lễ phép” mà “mời” lên xe.
Tôi chả mắng chả chửi.
Quả thật, đối với những gã này, giận dữ thì có ích chi?
Không đâu vấy nhem nhuốc lên tự tôn của mình mà thôi.
Bữa trưa của Dữ Tương, sắp xếp trong một nhà hàng đồ Tây nổi tiếng.
Tôi đã từng thường xuyên đến, giới quý tộc thượng lưu cũng hay tụ hội ở đây, rượu đỏ nơi này là loại rượu rất nhiều năm rồi.
Đưa tôi tới, là sai lầm của Dữ Tương.
Tôi ngoan ngoãn xuống xe, ngoan ngoãn bước theo đám người bao vây trước sau, trái phải đủ cả, tiến vào nhà hàng.
Người ngoài nhìn đến, cũng chỉ thấy tôi là dòng dõi nhà giàu được bảo vệ nghiêm