Tôi cũng không phải hoàn toàn không có tự do.
Dữ Tương vẫn cho phép tôi đi đi về khách sạn hoặc nhà hàng, toàn nơi cao cấp, chỉ cần có Chu Hằng tháp tùng theo lẫn đầy đủ cả đám vệ sĩ.
Mỗi lần xuất hiện, rầm rầm rộ rộ, phô trương vô cùng.
Người ngoài chỉ có vươn cổ nhìn ngó mà hỏi: Ai mà dữ dội vậy ta? Ầy, hoá ra là chủ tịch tập đoàn Hoàng thị.
Nói không chừng còn phun ra cả câu nữa là: Còn trẻ vậy mà đã quyền cao chức trọng, thật bản lĩnh.
Tất nhiên không thể thiếu có kẻ đàm tiếu: Ông xem cái mặt lạnh te của nó kìa, so làm sao được với sự bình dị khiêm tốn của chủ tịch Vinh thị?
Mọi người tập trung vào tôi đang được vây quanh bởi đông đảo vệ sĩ.
Kỳ diệu ghê, bọn họ nhìn tôi, cứ như xem khỉ; tôi cũng nhìn lại bọn họ, coi như đang coi kịch hài.
Mỗi lần ra ngoài mà không có Dữ Tương, Chu Hằng lúc nào cũng kè kè bên cạnh tôi.
Trung thành và tận tâm đến thế, tưởng chừng hẳn mỗi ngày nâng lương bổng hắn lên được thêm 20%, cứ tiếp tục dài dài như vậy, khéo Dữ Tương cũng phải phá sản.
Tên này y chang là không có thất tình lục dục[1], ngay cả ba bậc phản xạ cũng không có.
Không hổ là được Dữ Tương tuyển chọn ra từ con số hàng vạn.
Hắn là trợ lý, lại còn trang bị đầy đủ thuốc làm dịu để ứng phó với tôi luôn.
Phòng khi có trường hợp không khống chế được, ngoáy tay mấy phát là dập được cơn điên bùng nổ của tôi rồi.
Một khi trong trường hợp không khống chế được, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt cơn tuỳ hứng của tôi ngay tức khắc.
Chủ tịch Hoàng thị có chút ít rất nhỏ tâm bệnh lo lắng, đã là bí mật công khai của giới xã giao.
Ai nấy cũng thấy vệ sĩ lẫn trợ lý cả lũ xúm lên an ủi tôi, đưa tôi rơi vào giấc ngủ, chỉ biết thông cảm với những cấp dưới làm nhận lương, còn khinh tôi là loại chủ tịch chỉ biết ỷ tiền ỷ quyền.
Điên đảo đen trắng thiên hạ, sao mà nực cười dữ dội.
Lười tiếp tục đi cầu cứu thêm nữa.
Một hôm, lại tái diễn cái trò xúm xít bảo hộ tiến vào khách sạn The Peninsula[2].
Người qua đường lấm lét nhòm cái trò giễu võ giương oai này.
Tôi chỉ còn thiếu nước đeo thêm cái kính đen nữa là đã trở thành đại ca xã hội đen sừng sỏ nhiều năm cao sừng sững mất thôi.
Cộng thêm vết sẹo trên trán, đúng là càng thêm công dụng phụ trợ tuyệt diệu.
Tôi bèn ngoảnh đầu, bảo với Chu Hằng, “Mai, mua cho tôi một cái kính râm.”
Chu Hằng gật.
Tên này chả khác gì người máy, miễn không chống đối chỉ lệnh của Dữ Tương, thế thì bạn có sai bảo bất kỳ điều gì cũng sẽ được thông qua tuốt tuồn tuột.
Đang lúc chuẩn bị bước vào thang máy, lại nghe thấy có tiếng gọi ở đằng sau, “Sinh Sinh! Hoàng Sinh!”
Đã thật lâu chưa nghe thấy ai gọi mình như vậy.
Tôi xoay người, đường mắt chạm đến một người con trai.
Khuôn mặt trẻ trung sáng ánh lên sự vui sướng, cơ hồ là chầm chậm bước từng bước đến trước sảnh khách sạn chào hỏi với tôi.
“Sinh Sinh, là cậu thật!” Cậu ta cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, “Còn nhớ mình không? Hạ Thư Đình cùng lớp, về sau đi Canada học này.”
Tôi còn chưa tới nỗi đánh mất sạch bách trí nhớ, tất nhiên có nhớ rõ một người bạn cùng lớp dù không được tính là quá thân thiết.
Không hiểu chuyện này có gì để mà mừng rỡ đến độ ấy.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta.
Chu Hằng lẫn lũ vệ sĩ bên người cũng không chút thay đổi nét mặt mà quan sát.
“Mình mới từ Canada về, vốn là định về Pháp, chỉ là lại mong trước khi ổn định thì về Hồng Kông thăm nom một lần, cậu biết đấy, bà ngoại mình sống ở Hồng Kông, bà mong mình về lắm.”
Cái người này chuyện trò lải nhải cỡ vậy, quả thực có thể sánh bằng mẹ tôi.
Mà không, cậu ta sao so sánh được với mẹ tôi kia chứ?
Gặp người ngoài có ba câu trò chuyện là đã phun hết mọi kế hoạch đi đứng của mình ra, quá ư là lạ lùng.
Tôi không kiên nhẫn liếc phải liếc trái, thấy thần sắc Chu Hằng cũng đang không kiên nhẫn y vậy.
Trong lòng liền động, bỗng nở nụ cười với Hạ Thư Đình.
“Thư Đình, lâu quá không gặp, có thời gian cùng ăn trưa được không?” Đang từ biểu cảm lạnh như băng thoắt đổi sang long lanh ý cười trong mắt, cùng lắm chỉ có nửa giây.
Sao lại có thể không tán thưởng ân huệ tạo hoá đã ban cho loài người cho được?
Sử dụng bề ngoài này sao cho tốt nhất, là thứ thuộc về Vinh Dữ Tương.
Tôi cũng không kém.
Hạ Thư Đình ngạc nhiên lắm.
Hy vọng là cậu ta nhất thời bị cái phong thái này của tôi đâm ra không phân biệt nổi, chứ không phải là bị tôi thình lình doạ sợ.
Cậu ta rờ rờ cái trán, “Ăn cơm? Được chớ, đương nhiên có thể. Để mình mời.”
Tôi lắc, “Không, mình mời. Ăn ở đây, được không?”
Không chờ nhiều lời, bèn dẫn đường đi trước, vào thang máy, ấn phím đến sảnh ăn tầng ba.
Chu Hằng đứng cạnh tôi, nhỏ nhẹ nhắc, “Cậu Hoàng, này chỉ e…”
“Chỉ e phải gọi điện hỏi Vinh Dữ Tương chứ gì?” Tôi cười lạnh, “Xin cứ tự nhiên, tôi tuyệt đối không cản trở các anh.”
Kỳ thật trong lòng áng chừng thế.
Thật sự không muốn gặp anh ta.
Sợ Dữ Tương, lại xót xa tự hận chính mình.
Chu Hằng còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy ‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bọn tôi tìm một vị trí có cảnh đẹp ngồi xuống.
Mặt Hạ Thư Đình đều chan chứa tươi cười, vẻ như vui vẻ lắm.
Tôi rất khó hiểu, có điều cũng không tính hỏi.
Người khác vui, liên quan gì đến tôi?
“Có thể trông thấy cậu thật tốt, mình thật không ngờ ở Hồng Kông gặp được người quen.”
Tôi vẻn vẹn nói, “Thế à?”
Giới hạn lối suy nghĩ của người bao giờ cũng thật quái gở, vì sao mười mấy năm trước chung một phòng học là đã có thể xưng được là “thân quen”.
“À Sinh Sinh, sao cậu lại ở Hồng Kông thế hả?”
“Chuyện làm ăn.” Tôi miễn cưỡng cầm tách café uống một hớp, “Mình kế thừa gia nghiệp, phụ trách đưa Hoàng thị đi vào hoạt động.”
Cậu ta lấy làm kinh ngạc, “Vậy á? Chúc mừng cậu! Bố cậu nhất định rất an lòng để hưởng phúc già đấy.”
Thực sợ cậu ta còn định chắp tay nói vài tiếng chúc mừng chúc mừng nữa.
Lấy gì mà nhận nổi thứ tình cảm đả kích này?
Miệng đầy đắng chát.
Là vị café.
Tôi bỏ cái tách trống không khỏi, ngoắc, “Cho tôi tách café nữa.”
Chu Hằng tới gần, nói khẽ, “Café không tốt cho dạ dày, chi bằng uống cốc sữa được không?” Chẳng thèm chờ tôi lên tiếng, đã liếc mắt nhắc nhở bồi bàn rồi.
Tôi thừa nhận tôi không phải kẻ phù hợp nhất với Dữ Tương.
Chu Hằng mới là tuyệt phối của anh ta đó.
Ngữ khí thì rõ là cung kính, nhưng lẩn khuất dưới từng con chữ lại là sự uy hiếp áp bách trắng trợn.
Tôi cười nhạt, bèn ngoảnh sang bảo với Hạ Thư Đình, “Cậu đã từng thấy trợ lý nào tận chức tận
Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.
2. Khách sạn The Peninsula là hệ thống khách sạn cực-kỳ-xa-hoa có trụ sở điều hành tại Hồng Kông.
Muốn xem thêm ảnh về cái nhà hàng trong khách sạn nơi mà Sinh Sinh (có thể) từng ngồi và xem thêm cái sự choáng ngợp của cái khách sạn này, hãy vô link đây và cùng xuýt xoa với mình T_T dã man ~~~ T_T (bấm vào từng ảnh mà xem T_T)