Sáng sớm hôm sau, Dữ Tương thức dậy, mỉm cười với tôi, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tôi âm thầm sợ hãi anh tối qua là giả ngủ, biết rành mạch chuyện tôi đã trộm hôn.
Nếu vậy sẽ thành một thứ vũ khí bén nhọn để khống chế tôi đấy.
Tôi thử hỏi, “Chuyện gì mà vui vậy?”
Anh thâm tình nhìn tôi, “Tỉnh lại, mắt đầu tiên thấy là có em bên người, còn điều gì có thể làm anh vui hơn thế?”
Tôi nhạt nhẽo cười. Nếu một ngày nào đó tỉnh lại phát hiện tôi đã bỏ trốn mất dạng rồi, anh sẽ ra sao hả?
Cười xong, lại thở dài.
Dữ Tương nói, “Mới sáng ra đã thở dài than ngắn, Sinh Sinh, không nên phiền não nhiều vậy chứ?”
Tôi bảo, “Dữ Tương, anh không hiểu đâu.”
“Ừ.” Anh ta trầm ngâm vài giây, “Anh không hiểu em, giống em không hiểu anh thôi.”
Tôi ngẩn ra, không nói được chữ nào.
Lời này thâm ảo quá. Cẩn trọng mà nghĩ, tựa hồ có rất nhiều ý tứ rắc rối phức tạp ẩn bên trong.
Nằm trên giường xem Dữ Tương vuốt thẳng Tây trang, quần áo thỏa đáng.
Chợt nhớ tới chuyện gì, anh quay người bảo, “Phó chủ tịch hành chính Hoàng thị, khai trừ ông ta đi.”
“Lý do?” Tôi giật mình hỏi.
Phó chủ tịch hành chính Hoàng thị, là bạn tốt đã nhiều năm của ba, xét theo tầm ảnh hưởng Hoàng thị bậc cha bậc chú, đáng là người về hưu rồi.
Vẻ mặt Dữ Tương rất bình thản, “Người này không còn hợp, cho nên phải đổi.”
Tôi trả lời, “Không được, bác ấy là người tận trung của Hoàng thị, không được động đến.”
“Sinh Sinh, đây là làm ăn, là sách lược chốn thương trường, muốn hiểu thực tế, thì không được nhượng nhân tình.”
Khinh thường nghe đến lối buôn bán ác độc bỏ mạng của anh ta, tôi chỉ quay mặt đi, nhìn ra chim ngoài cửa sổ đang ríu ra ríu rít.
“Được rồi, anh đi đây.” Dữ Tương đến gần chỗ tôi, để lại một nụ hôn trên mặt.
Tôi hơi lặng tiếng, chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên, mới quay đầu lại, đảo mắt qua căn phòng trống trải.
Aish, rốt cuộc chúng tôi cũng không phải người giống nhau.
Thư Đình hôm qua mới tới rồi, hôm nay chắc sẽ không đến nữa.
Tôi buồn thỉu buồn thiu, đứng lên mở cửa phòng, nói với lũ vệ sĩ, “Tôi muốn ra ngoài, đi ăn cơm.”
Chu Hằng rất nhanh có mặt, thái độ cung kính, “Xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Nơi có thể ăn cơm chỉ có một chỗ, đó là khách sạn The Peninsula lần trước đã gặp Thư Đình.
Đây là một trong những nơi Dữ Tương cho phép tôi tùy ý xuất nhập, còn một nơi để hóng gió khác thì chính là Vinh thị chứ đâu xa.
Từ sau khi nghe Dữ Tương dặn dò, chịu đựng thiên lôi đánh xuống, người làm Vinh thị đối với tôi chỉ có tôn kính chứ không có gần gũi, không dám tùy tiện gì thêm.
Cứ cảm giác nơi đó là khởi nguyên của những vẩn đục tối u, không được sạch sẽ.
Đó là lý do mà, chỉ có The Peninsula, mới có thể thường tới mà giải sầu.
Đứng nơi cửa sổ trên cao, nhìn ra phong cảnh xa xa bốn phía. Người bên ngoài tấp nập chúc chen, ai nấy cũng bận rộn công kia việc nọ.
Thịt bò trên bàn, vẫn cứ mùi vị ấy.
Nói thẳng, không ngon bằng đầu bếp của Vinh gia.
Thư Đình, chừng nào thì có thể bắt đầu hành động?
Chạy rồi, rồi thì đi đâu tiếp? Phải làm sao để triển khai một cuộc sống mới đây?
Còn ba mẹ?
Còn Dữ Tương? Anh ta sẽ phát điên đấy, rồi ra sức lục tung mọi nơi mà tìm; hay là giả như ngày ấy, sẽ nhẹ nhàng buông tay, để tôi né khỏi, rồi thuận tiện lật ngửa, lại áp tôi dưới năm ngón tay anh.
Vừa nghĩ tới phải rời đi, trong lòng liền loạn.
Rối ren vô cùng.
Có lẽ tơ nhện dính trên người tôi chằng chịt lắm, một khi mà rời đi, dù có giữ được cái mạng, cũng phải bỏ lại không ít thịt da.
Đang nghĩ ngợi, thì Chu Hằng cầm một xập giấy tờ tới, để trước mặt tôi.
Văn kiện của Hoàng thị.
Một con rối chủ tịch tôi đây, cùng lắm cũng chỉ là cái danh, để Chu Hằng đắp lên cái bóng bẩy cho công ty.
Những chuyện khác, tất cả đều được phụ trách bởi người khác.
Cầm lấy bút, đã thành quen, xoạt xoạt ký từng tờ, từng tờ một.
Ký được ba phần, đưa cho Chu Hằng, xoay đầu lại định ký tiếp, đột nhiên khựng tay.
Văn kiện trong tay, bốn chữ rõ ràng ‘Điều động nhân sự’.
Đúng là lấy lý do không có khả năng thực hiện công tác, quyết định đưa xuống khai trừ phó chủ tịch hành chính Hoàng thị.
Tôi thả bút, nhìn Chu Hằng.
“Cái văn kiện này, tạm thời không ký.”
Mày Chu Hằng khẽ chau, ý vẻ khó xử, “Cậu Hoàng hãy ký đi, bên công ty đang chờ dùng.”
Kiểu khó xử của hắn chính là cái bộ dáng vờ vịt, tôi mắc mưu sao được, chỉ cười lạnh, “Nếu trợ lý Chu không ngại mạo danh, thế thân tôi ký đại một chữ, Vinh Dữ Tương chắc chắn sẽ không trách tội.”
“Cậu Hoàng, văn kiện này đã được thông qua bởi thương nghị của Ban giám đốc Hoàng thị…” Chu Hằng tiến sát từng bước, giữa những hàng chữ đều đều rành mạch nhắc nhở cho tôi biết, quyền lực Hoàng thị, không thuộc trong tay tôi, “Hơn nữa ngài Vinh cũng đã tán thành.” Ám chỉ thẳng tôi không chịu ký, lập tức lôi Dữ Tương ra để ứng phó ý tôi.
Có điều, đối mặt một trợ lý nhỏ nhoi, đường đường là người thừa kế Hoàng thị, cư nhiên lại bị bức đến tận trình độ này!
Không thể