Ngày thứ hai, không hiểu Hạ Thư Đình lấy quan hệ gì, đến thăm tôi.
Chúng tôi ngồi cách nhau một tấm kính.
Thư Đình vẻ mặt lo lắng, vẻ mặt tiều tụy, cả vẻ mặt đau lòng, thấy tôi ra, vội vàng áp tay lên kính, gọi vào trong điện thoại, “Sinh Sinh, Sinh Sinh.”
Tôi bình tĩnh ngồi xuống.
Nước mắt ngày hôm qua, đã nuốt xuống bụng rồi, mới có được ngày hôm nay bình yên đạm bạc.
Thư Đình nói, “Đừng lo, mình đã nhờ chị rồi, liên hệ với quan chức cấp cao của Malaysia. Cậu bị oan uổng, mình đã nhất định cứu cậu ra khỏi đây.”
Tôi ảm đạm cười, “Thư Đình, cậu đã cứu mình rồi.” Cứu tôi ra khỏi tấm mạng nhện dây dưa không dứt.
Không hề lo được lo mất, trằn trọc, chỉ còn tàn dư những đớn đau cùng hồi ức.
Thư Đình sửng sốt, cậu ta không hiểu.
Cần gì phải hiểu?
Tôi nói, “Thư Đình, không cần bôn ba vì mình nữa. Mình nợ cậu nhiều rồi, thật xin lỗi cậu, mình áy náy lắm.”
Thư Đình hoang mang mà đáp, “Đúng vậy, mình xin lỗi cậu, là mình hại cậu.” Cậu ta phát lời cam đoan với tôi “Sinh Sinh, mình nhất định sẽ cứu cậu.”
Tôi lắc đầu, tinh thần không vực dậy nổi.
Có điều, thân thiết và lo âu của cậu, lại làm cho tôi cảm động vô cùng.
Trong thời gian bị giam giữ hậu thẩm, người thứ hai đến thăm tôi là Dữ Tương.
Anh ngồi sau tấm kính, toàn thân thong dong nhã nhặn.
Gương mặt đẹp đẽ, ánh mắt nhu tình, chưa từng một lần loang lổ bộ dáng ấy, ngàn năm trôi vẫn y nguyên một chiếc mặt nạ.
Trong nháy mắt thấy anh, tôi hơi hoảng hốt.
Không phải đã bỏ mặc rồi à? Chẳng lẽ lại muốn đến đây, đích thân xem tôi chật vật như vậy, mới vừa lòng đẹp ý, yên tâm mà ngủ ngon.
Dữ Tương, làm người sao cần phải tàn nhẫn quá thế.
Tôi từ từ ngồi xuống.
Dữ Tương quan sát tôi, rồi nhẹ nhàng thốt, “Em gầy.”
Lại là câu này kiểu nói này, lại là thứ nhu tình chân thành này.
Tôi quay sang anh ta, mỉm cười, “Được anh quan tâm, không gầy sao cho được?”
“Sinh Sinh, em nghi ngờ anh.”
“Không, tôi không nghi ngờ.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột, “Mà tôi khẳng định.”
Chẳng biết tại sao, mọi lời khẳng định, lại vạn phần, mong anh phủ nhận.
Dữ Tương Dữ Tương, anh là niềm yếu đuối của tôi, anh cũng biết?
Vì vậy, anh đối với tôi, cứ bị thương lại bị thương, nghìn vạn lần lặp đi lặp lại.
Ngày hôm qua, tôi giữa phòng giam bé nhỏ ấy, tự nhủ với mình, tâm tôi đã chết, tôi đã tuyệt vọng, đã sa trầm trong bể khổ.
Hôm nay, lại vẫn vì anh mà ẩn ẩn đau.
Lý do gì vẫn còn tới gặp tôi. Hay là, dứt khoát như anh, cũng có thời điểm không đủ quyết đoán?
Ánh mắt ôn hòa chân thành tha thiết, xuyên thấu qua lớp kính vuốt ve hàng môi tôi, giống như bàn tay dày rộng của Dữ Tương ấy.
Dữ Tương thở dài, “Vô luận anh nói cái gì, em cũng sẽ không tin.” Anh cười khổ, “Không cho em đi là sai, để em đi rồi cũng là lầm. Dù cho anh dùng đến mọi cách, cũng đều tạo ra vết thương trong lòng em.”
Tôi cười lạnh, “Để ý đến vết thương trong lòng tôi làm gì, nó không thuộc về anh, thì không nên tốn tâm tư đi lo chuyện bao đồng như thế.”
Nghe xong lời tôi, khuôn mặt Dữ Tương bỗng chốc tái nhợt, khoảnh khắc ấy ngay cả phiến môi tựa hồ cũng có chút run rẩy.
Tôi cũng hơi kinh hoảng, không biết một câu nói của mình thôi, lại có thể phá tan được cái vỏ vàng bạc của anh ta.
“Sinh Sinh, lòng tin chúng ta dành cho nhau lúc đó đều đã vỡ vụn li ti rồi.” Dữ Tương ngồi trên ghế, đoan đoan chính chính, còn nghiêm túc cực kỳ, khổ sở cực kỳ, “Lòng tin của anh cho em, lòng tin của em cho anh… đều đã tan nát thành từng mảnh nhỏ.”
Anh ám chỉ chuyện tôi chạy theo Thư Đình, bỏ anh mà đi.
Nó trong mắt anh, như là một lần vô tình phản bội.
Dữ Tương, đến phút cuối anh là có yêu tôi thật, đúng không?
Bi thương của Dữ Tương, thất vọng của Dữ Tương, làm tôi ngẩn ra.
Thâm tâm đìu hiu giãy giụa giữa ai oán.
Tôi nhanh chóng gật đầu, “Phải lắm, chúng ta căn bản không tin tưởng lẫn nhau. Kể cả là chuyện này không liên quan đến anh, tôi vẫn coi nó đang treo trên đầu anh lơ lửng.”
Nhìn thân mình anh thâm trầm yên một chỗ, có thể cảm giác được trong lòng anh giờ bị xối lên muôn vàn nước lạnh biết bao nhiêu, là chông chênh nhường nào, cắn nuốt thần kinh anh ta, xé rách tim phổi anh ta.
Tôi thả lỏng hai bàn tay, lẳng lặng nhìn đến nỗi thống khổ đang phơi ra trước mắt.
Khoái ý được báo thù, cùng đớn đau chà đạp cốt tủy trộn lẫn một chỗ, hình thành một cơn co rút khổng lồ, xé tung Sinh Sinh tôi thành triệu triệu cánh hoa.
“Sinh Sinh, dù cho thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ cứu em.” Giọng nói của anh, kiên định, bình tĩnh, lẫn cả với tự tin và cương nghị.
Tuy là giả ý hư tình, cũng bảo tôi làm sao mà chịu nổi chứ.
Tôi không nói thêm gì, đứng dậy, đi thẳng về phía phòng giam.
Dán trên lưng, là ánh mắt Dữ Tương chảy nóng.
Vào một góc, yếu đuối gục bên cửa.
Không có chết không có chết!
Lòng, nó không có chết.
Thiên hạ sao nhiều sự tình buồn cười dữ dội. Vào chốn lao ngục, tôi lại thành nhân vật quan trọng chuyên tiếp đón các khách khứa.
Có điều một hôm, lại có người tới thăm.
Mặc áo tù, nhìn người mới đến, nhất thời sửng sốt.
Áy náy, từ gan bàn chân truyền lên, vọt tới đỉnh cao nhất, giả bộ đến mấy cũng không chịu nổi được, chỉ có thể cúi đầu.
Tôi ngồi xuống, không có chút khí lực nào để mà ngẩng dậy.
“Ba…”
Như này không đúng tí nào, một đứa con mất mặt, có gì cần phải thăm?
Ba rất bình ổn, chậm rãi nói, “Sinh Sinh, ngẩng đầu lên con.”
Tôi không thể cãi lời, ngẩng đầu nhìn ba trước mặt.
Ông cẩn thận đánh giá tôi, giống như sự yên lặng mỗi lần trước đây tôi phạm sai lần, như thể tình cảnh hiện tại, cũng không có gì đổi khác.
“Sinh Sinh, ba tưởng con có thể học được vài điều gì đó. Đáng tiếc, con chẳng học được.” Ba không thở dài, ba chỉ tự nói, “Con còn nhỏ lắm, nhỏ đến mức làm ba không thể an tâm.”
Yết hầu tôi nghẹn ngào.
Ba hỏi, “Có biết vì sao bị đọa tới nước này không?”
Tôi gật đầu.
Bởi vì tôi quá dốt nát, quá ngờ ngệch, quá ngu xuẩn, quá ngây thơ…
“Không, con không biết.” Ba lắc đầu. Ông cho tôi một đáp án, “Vì con là một đứa con trai.”
Đáp án này, thật là cho người ta chuẩn bị không kịp.
Tôi kinh ngạc ngước lên.
“Vì cùng với một thằng đàn ông như Dữ Tương, con quá yếu thế, nên mới hoàn toàn không chống cự nổi mà thống khổ bất an.” Một câu của ba, vẽ ra một bước biến chuyển, “Mạnh, mới là con đường sinh tồn duy nhất cho con.”
Tôi ngạc nhiên, nghệch ra sửng sốt thật lâu.
Như thể bị xối tới tấp nước lên đầu.
Một câu, đánh thức ngàn ngàn tầng sóng.
Cảm xúc quay cuồng.
Vì sao đối với Dữ Tương, vĩnh viễn chỉ có thể thống khổ bất an, kinh hoàng thất thố?
Lo lắng đến không dung nổi, lo lắng đến không thể đẩy đi, lo lắng đến trốn tránh không được, lo lắng về tất cả, triền miên không dứt.
Thống khổ của tôi, là ở chỗ tôi yêu anh mà không tin mình được anh yêu.
Tình yêu đến và đi không công bằng, đánh ngã tôi quỵ dưới tuyệt vọng.
Đơn giản là, tôi không đủ cố gắng, để mình có thể tự tin làm cho Dữ Tương yêu suốt đời không thay đổi.
Đơn giản là, cho tới tận giờ tôi không đặt mình ở vị trí ngang hàng.
Ngày đêm đòi hỏi gương thần từ Dữ Tương, mà quên đi mất nó ngay tại trong tay mình.
Vô thức đặt mình vào thế bé phận, quên rằng mình cũng có quyền lợi để tận dụng.
Chỉ vịn vào Dữ Tương liệu có thật tình, liệu có để mặc, liệu có buông tay.
Còn tôi? Ý nguyện của tôi như thế nào?
Lén dối lừa chính cảm giác bản thân, đau khổ dây dưa không ngớt, ngu xuẩn dữ tợn.
Như thể nghe thấy tiếng chuông gõ ngày chiều, tôi váng đầu hoa mắt, trời đất ngả nghiêng.
Sau cơn lầm đường lạc lối, cuối cùng đã tỉnh táo lại.
Cả thân một cơn mồ hôi lạnh toát ra.
Ba nói, “Vinh thị ngày hôm qua, rất bề bộn mà đem cổ phần của Hoàng thị, chuyển nhượng đến danh nghĩa của con. Sinh Sinh, giờ con đã là chủ tịch Hoàng thị danh chính ngôn thuận.”
Tôi nhìn ba, không biết nói gì cả.
“Chuyện ở đây, ba sẽ hết sức chu toàn, con không cần lo lắng.” Lời nói của ba bỗng ngập thấm thía, “Sinh Sinh, Dữ Tương đối với con, phải ôm rất nhiều khổ tâm.”
Tôi chấn động, cúi gằm.
Vài ngày kế tiếp, tĩnh tâm minh tưởng.
Chốn lao ngục, ngược lại lại trở thành nơi thanh tu.
Để cho tôi và Dữ Tương, cả trước cả sau, đều phải ngẫm nghĩ lại.
Vì sao thể xác lẫn tinh thần đều đã đầu hàng hết, vẫn rơi vào trong thất bại thảm hại như thế, muôn đời không gượng nổi, kết cục ảm đạm.
Nguyên nhân của bản thân, hóa ra lại lớn như thế.
Luôn luôn đưa ánh mắt, đặt ở trên người Dữ Tương, cũng không quay đầu lại nhìn nhận lấy một lần, rằng cả thân người mình đầy ngập những lỗ hổng.
Tôi cười khổ, lắc đầu.
Càng cười càng thản nhiên. Càng cười càng hối hận.
Phí phạm…
Sau vài lần thẩm vấn, tôi vẫn không nhận tội.
Vốn vô tội, nhận như thế nào được mà nhận.
Tôi biết, người bên ngoài đang vì tôi giao tranh chém giết, máu chảy thành sông.
Trong đó, gồm cả Dữ Tương.
Là người đàn ông hận không được, yêu không xong, khiến cho tôi mất hồn mất phách, ruột gan đứt đoạn.
Tôi thề, tôi muốn biến thân.
Để Dữ Tương không còn khả năng tù tôi, vây tôi nữa. Tôi sẽ tù anh ta, vây anh ta, cao ngạo triển lãm dáng vẻ chính mình, để cho anh tìm đến mọi phương hướng, ánh mắt không thể rời đi một khắc. Dù là vì báo thù cũng được, vì yêu cũng tốt.
Thể theo ý nguyện của bản thân, làm một cánh ưng bay lượn.
Cái thực duy nhất trong lòng Dữ Tương, tôi sẽ không cầu.
Mà tôi đoạt.
Thư Đình tới thăm tôi mấy lần, mặt đối mặt qua lớp kính thủy tinh, sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Cậu ta không giấu được sự âu lo đến phát rồ, cứ cam đoan với tôi, “Sinh Sinh, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu hãy tin mình, nhất định phải tin tưởng mình.” Sở dĩ khi cưỡng cầu niềm tin của một người khác, ấy là bởi bản thân cũng không nắm chắc được.
Tôi cũng không nói, chỉ khẽ gật, “Được, mình tin cậu.”
Ngày chờ đợi phán quyết, một lần rồi lại một lần phải tiếp kẻ đến thăm.
Ngay cả Dữ Tương, cũng lại đến.
Đi vào phòng thăm tù, bắt gặp ngay ánh mắt đen hun hút của anh.
Thân hình cao lớn, không hề gò bó ngồi phía đối diện.
Anh dừng ánh mắt về phía tôi, cũng như tôi dừng ánh mắt về phía ấy.
Bước chầm chậm tới gần, như là màn hình máy ảnh, chậm rãi phóng to, làm cho tôi thấy rõ ràng được khuôn mặt.
Tôi mặc áo tù, ngồi xuống.
Cũng không có bạc nhược, cũng không có kích động, tôi im lặng, giữa miền lao ngục u ám, làm một con ưng chờ đợi lượn bay.
Tuyệt đối không cần, ở trước mặt Dữ Tương hiện vẻ yếu đuối vô năng thêm nữa.
Không đợi anh mở miệng, tôi đã thản nhiên nói, “Anh gầy.”
Khẽ khàng như thể chẳng có nổi điều gì biến chuyển, trao lại cho anh câu mà anh vẫn thường nói.
Dữ Tương sửng sốt, trong mắt, mang theo tia kinh ngạc cùng một chút cảm động muốn che giấu.
Anh cúi đầu tự nhìn mình, rồi cười, “Ừ, hơi gầy thật.”
Lại hỏi, “Sinh Sinh, em vẫn ổn chứ?”
Anh cười sao mà dịu dàng, tôi suýt nữa bị hóa ngớ ngẩn, nghiêm túc hỏi lại anh: Dữ Tương, thật không phải là anh? Thật không phải là anh làm?
May, tôi nhịn được xuống, khẽ mỉm cười, “Em khỏe.”
Dữ Tương nhìn sâu vào tôi một lúc, mới bảo, “Sinh Sinh, em thay đổi rồi.”
“Vậy à?” Tôi hỏi, “Thay đổi tốt lên, hay là biến xấu?”
Dữ Tương tránh sang đề tài khác, “Anh sẽ cứu em ra khỏi đây.”
“Chuẩn bị nhiều vũ khí để mà cướp pháp trường đi.” Tôi hờ hững, “Mang thuốc phiện theo người ở Malaysia là tử tội.” Thế cho nên, bộ dáng Thư Đình mới bị thành thế kia.
Dù cho gia tộc có thế lực, ở trước mặt cơ quan quốc gia, chỉ sợ cũng khó thẳng lưng.
Dữ Tương nhìn chăm chăm tôi, nhẹ nhàng nói, “Sinh Sinh, anh rất nhớ em.”
Ngữ khí mềm nhẹ, âm điệu thoảng nhạt đến mức không nghe ra hương vị gì.
Trong lòng nóng lên.
Nhớ lại, tất cả thời điểm từng chìm mình trong ***g ngực ấy.
Tôi khẽ đáp, “Dữ Tương, em cũng nhớ anh.” Đem mọi nhu tình đang quây quấn xung quanh trút hết xuống.
Có lẽ loại thay đổi này rất kỳ quái khiến người ta không thể tin được, Dữ Tương đối với câu trả lời của tôi, bật run thật lâu. Phản ứng của anh, so với hồi trước tôi đáp: Tôi không hối hận, biểu hiện khôn khéo thông thuận đã kém đi nhiều lắm.
Nhìn đến anh ngàn năm khó có được bại lộ như này, tôi rèn sắt khi còn nóng, đặt tay lên tấm kính thủy tinh ngăn cách cả hai, “Dữ Tương, lòng tin giữa chúng ta, đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, vậy còn… tình yêu?”
Ngày hôm qua lỡ thốt tình yêu ra khỏi miệng, chỉ sợ Dữ Tương sẽ dùng nó ứng phó với tôi.
Hôm nay, đã không còn sợ nữa.
Dữ Tương lại khẽ động, nhưng rất nhanh trấn tĩnh được, nở nụ cười thong dong với tôi.
Vẫn nhã nhặn vậy, đẹp thay một người đàn ông quý khí.
“Sinh Sinh, anh vẫn luôn yêu em.”
Tôi vui vẻ cười, “Em cũng vậy.”
Nhiều ý tứ, như là một trò chơi thú vị. Hãm đối phương lại ở chính lòng bàn tay mình, nhìn anh mê vì tôi rơi lệ vì tôi, thất tình lục dục, đều tại trong tay tôi.
Trở thành một người được yêu tuyệt đối.
Tôi đã từng thua cuộc. Còn về sau?
Dưới ánh mắt của Dữ Tương, tôi rời khỏi phòng thăm tù.
Rẽ sau cửa, tôi vuốt vuốt tóc, cười rộ lên.
Trận giao phong lần này, tôi hài lòng.
Thực hài lòng.
Không bận lòng gì đến thẩm lý và tuyên án sắp tới, tuy rằng rất rõ ràng là, tôi tất nhiên bị phán tử hình.
Bởi vì sẽ có người cứu tôi.
Bỏ qua mọi điều, anh chỉ có thể cứu. Cho nên ưu sầu không phải là tôi, mà là anh ấy.
Lo đi lo đi, thương tâm khổ sở khóc lóc tự dằn vặt vì em đi.
Em là yêu anh như thế, Dữ Tương.
Cảm ơn ba, chỉ bằng một câu, đã mang đến cho tôi lòng mạnh mẽ đoạt tranh, ý chí chiếm đoạt phần thắng.
Tình trường, nguyên lai cũng là chiến trường.
Cuối cùng, ngày tuyên án cũng đến.
Tình hình bên ngoài không rõ ra sao, nhưng vẫn có điểm không yên. Nếu có sai lầm gì, chẳng lẽ sẽ thật sự phải chôn thây ở đây?
Đêm, ngủ trên ván giường cọc cạch, lăn lại lộn qua, nghĩ đến Dữ Tương đang phải sầu mi khổ kiểm chu toàn mọi thứ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi vùng đứng dậy, cảnh giác nhìn ra hướng đó.
Một tia sáng leo lét, len qua khe cửa chiếu vào.
Trong bóng đêm, có một người tiến đến.
Tôi không phát ra tiếng, theo dõi tình hình phát triển.
Người nọ tới gần.
Hắn dựa vào thân cận quá mức, tôi bỗng thấy cứng nhắc, đầu óc rất nhanh vận chuyển, tự hỏi liệu có nên la lớn lên không.
Tôi không. Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy đây là cứu viện.
Chuyện phóng đến trước mắt rồi, khó tránh khỏi tim đập gia tốc.
Ngay cả hô hấp cũng có chút gian nan.
Trong khoảnh khắc đầy tràn hồ nghi, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài một tiếng gọi, làm tôi sợ tới nỗi suýt nhảy dựng lên.
Giọng nói quen thuộc của giám ngục.
“Trần Bình, ra khỏi phòng!” Bình thường gọi phạm nhân đều là nói to như vậy.
Tôi vừa nghe, mới hơi yên ổn một chút.
Người nọ tôi không biết, chợt chủ động, kéo tôi đẩy ra phía cửa phòng.
Tôi cả kinh, nếu hắn đến vì mục đích cứu tôi, bọn giám ngục canh ở bên ngoài chẳng phải sẽ phát hiện dấu vết?
Bị đưa từ phòng giam tăm tối lên hành lang sáng trưng, tôi ngây ngẩn nhìn giám ngục trước mặt mình, chỉ có thể cười khổ.
Không ngờ rằng chính là, tên giám ngục mặc chế phục chỉ liếc tôi một cái, không có gì lấy làm lạ, cư nhiên hất đầu với tôi, “Trần Bình, đi theo tôi, có người nộp bảo lãnh cho cậu, ký tên cái xong là đi được rồi.”
Trần Bình?
Tôi ngạc nhiên, lập tức lĩnh ngộ ra.
Giám ngục này cũng đã bị mua chuộc.
Cứ nghĩ Dữ Tương sẽ cứu thế nào, ra là mua một ai đó tráo đổi.
Không thể ngờ cách cứu viện trái pháp luật, lại nghiễm nhiên diễn ra dưới ánh đèn sáng tỏ.
Người nọ mới vào, phải lưu lại thế thân?
Chỉnh lại tinh thần, tư duy cũng thành sôi sục.
Tôi thành thục theo sát giám ngục làm thủ tục, lấy cái danh phận tôi chưa bao giờ từng nghe, ra khỏi lao ngục.
Bước qua một chặng hành lang thật dài, cảnh ngục Malaysia bên cạnh tôi không ngừng lướt qua.
Suốt cả quá trình đều lo sợ nơm
2. Thiên đầu vạn tự: thành ngữ Trung Quốc, chỉ một sự tình mới được khởi đầu, có rất nhiều nút mắc, hoặc là một sự tình có rất nhiều hỗn loạn phức tạp bên trong.
3. Ngành IT: viết tắt của Information Technology, ngành ứng dụng công nghệ quản lý và xử lý thông tin.